Trong đêm tối, một bóng đen từ cửa sổ chầm chậm bước đến giường lộ ra nụ cười quỷ dị, giơ cây súng lên bóp cò, dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra làm cho cô ta cười thích thú
" Hahaha...!Hạ Bối ơi Hạ Bối...!trò chơi hôm nay kết thúc rồi "
Trong lúc cô ta đang đắc ý thì phía sau cô ta lại xuất hiện một khẩu súng lục đang chĩa thẳng vào đầu, khiến cho nụ cười cô ta cũng tắt ngủm
" Hạ Bối, cô dám tính kế tôi "
Hạ Bối đứng ở phía sau, miệng nhếch lên cười một nụ cười đầy quái dị, đôi mắt ánh lên tia rực thù
" Tôi không định tính kế cô nhưng mà cô lại cho tôi cơ hội đó, Cẩm Nghiêng ạ "
Cẩm Nghiêng nghe mà tức giận đứng đó mà suy nghĩ lại mọi chuyện, từ lúc bắt đầu cô ta chỉ đang diễn kịch mà thôi, Cẩm Nghiêng nghiến răng đầy sự tức giận
" Cô muốn gì?"
" Tôi không muốn gì cả, chỉ có một điều tôi luôn thắc mắc cô tìm đâu ra một người đàn ông giống chồng đến vậy "
Cô ta nghe đến đây mà sợ hãi, đôi mắt mở to vì bất ngờ, chuyện bên cạnh cô có người nam nhân giống y hệt Lục Cảnh Thâm chỉ có mình cô biết đến cả Khương Mễ cũng không hề biết chuyện này vậy mà một người vốn hiền lạnh mỏng manh như cánh hoa dại vậy mà biết, rốt cuộc thì cô ta là ai thân phận thật sự rốt cuộc là gì
" Cô rốt cuộc là ai? "
Bỗng dưng Hạ Bối hạ súng xuống làm cô ta bất ngờ, thế nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Hạ Bối lạnh lùng bắn cho cô ta một cái vào chân khiến cô ta ngã khuỵu xuống đất, đau đớn mà nhìn cô
" Không định nghe sao? Cô cũng thật kì lạ đấy Cẩm Nghiêng.
kì lạ đến bất ngờ "
Hạ Bối lấy trong tủ ra một viên thuốc, tay còn lại là cốc nước, Hạ Bối ngồi xổm xuống đặt cốc nước kế bên, tay thì nâng mặt cô ta, ánh mắt không còn chút hiền lành nào khiến cô ta sợ hãi, Hạ Bối bốp mặt cô ta khiến miệng cô ta há ta nhét thuốc vào rồi đổ nước vào để cô ta uống, khi đã xong rồi cô liền kề sát vào tai nói nhỏ cho cô ta
" Bạch Mẫn Đan "
" Haha...!Bạch Mẫn Đan...!Hạ Bối...!haha...!cô đâu phải là cừu non mà là một con cáo già xảo quyệt, nhưng cô sẽ phải trả giá cho hành động này của mình "
Cô không buồn để tâm bỏ cô ta lại còn mình thì đi xuống lầu trên tay còn cầm cả súng nữa
Bước xuống, Lạc Thần nhìn cô mà hỏi
" Con định đi đâu "
" Thưa ông, thời cơ đã đến nếu lúc này con không đi thì sau này sóng gió sẽ ập đến "
Ông nhìn Hạ Bối dáng vẻ cô lúc này vô cùng khác, dường như không phải là cháu gái dễ thương của ông nữa rồi, váy ngủ thấm một ít máu ông nhíu mày lại hỏi