Rất lâu sau đó, đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ mấp máy."Tinh.""Tinh."Anh dịu dàng thốt lên cái tên đó, cảm thấy trong đời lần đầu tiên cơ thể trống rỗng đến như vậy, trống rỗng đến mức đôi mắt đen sâu thẳm dần dần chuyển sang sắc đỏ.Mở mắt ra lần nữa, anh nhìn về phía có thể cô đang ở đó.Ánh mắt si mê và u ám.Ngón tay anh dường như đang cố gắng vẽ lại đôi môi của cô trong không trung , hơi thở dần trở nên nặng nề.Diệp Tinh Quang bước về phía cửa nhà mình, gõ cửa.Cậu thiếu niên chắc là đã ngủ tới mức mê man, vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm:" Sao bây giờ cậu mới về, tôi đợi cậu suýt chút nữa là ngủ say rồi."" Cậu còn không thấy xấu hổ mà oán trách tôi nữa sao."Diệp Tinh Quang cầm túi đồ ăn bước vào trong, bật lò vi sóng hâm lại cho nóng một chút, rồi lại lấy ra hai chai bia trong tủ ra đặt lên bàn."Cậu uống bia à?""Ừm, cậu muốn uống không?"Cậu thiếu niên ngồi đối diện Diệp Tinh Quang thưởng thức bữa tối, nhìn cô ăn tay năm tay mười nhưng từ đầu chí cuối phong thái lại rất gọn gàng, tao nhã." Uống chứ." Cậu thiếu niên mở một chai bia, hai người cụng với nhau, càng uống càng thêm mấy phần hào sảng." Tôi là Tô Cẩm.""Diệp Tinh Quang."" Tại sao hôm nay cậu lại cứu tôi?"Tô Cẩm ngước nhìn cô vẻ lén lút nhưng những cử động nhỏ đó lại giống hệt con mèo xanh cô nuôi ở kiếp trước, ngược lại vô cùng đáng yêu.Diệp Tinh Quang nhất thời khựng lại rồi khẽ xoa trán.Tô Cẩm bị cô nhìn đến mức cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai má cậu ửng đỏ, hai mắt đảo qua đảo lại:" cậu không nói thì thôi vậy, thực ra tôi cũng không muốn biết lắm.""Bởi vì cái đồ xấu xa đó dám đến gần tôi,làm bẩn mắt tôi, đúng là không biết sống chết!"“……”Giọng điệu hống hách đến ngạo mạn này nhất thời làm Tô Cẩm không nói nên lời!Hóa ra là vì lí do này mà cô ấy cứu mình!Bồ Công Anh: Chủ nhân, Xin cô hãy diễn theo kịch bản!Diệp Tinh Quang vốn kiệm lời, chỉ là ngẫu nhiên đáp lại Tô Cẩm vài câu.Hai người hàn huyên vài