Cuốn sách trong tay có vỏ vừa dày vừa nặng, phối hợp với động tác gần như điên cuồng của Thiên Lạc, làm cho mọi người vây xem xung quanh đều là từng người từng người ngạc nhiên trợn to mắt, từng người từng người bị dọa đến run rẩy.
Thủ đoạn này, không khỏi quá ác độc đi!
"Tôi còn tưởng rằng tin tức trước đó chỉ là tin đồn, bây giờ nhìn lại tên Thiên Lạc này đã thật sự thay đổi!"
"Đâu chỉ là thay đổi, cậu xem cái động tác điên cuồng kia, quả thực như biến thành một người khác!"
"Kỷ Cường quá thảm, tôi thấy tên đó ít nhất phải hôn mê mấy ngày, lần tập huấn này không có phần của hắn rồi."
"..."
Xung quanh không ngừngvang vọng tiếng bàn luận của mọi người, đều đang thảo luận Thiên Lạc tàn nhẫn vô tình.
Hờ hững đứng tại chỗ, đôi mắt Thiên Lạc lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo, sách trong tay còn dính vết máu.
Trực tiếp ngồi trên người Kỷ Cường, Thiên Lạc giống như một con báo săn lửa giận ngút trời, quanh thân đều tỏa ra khí tức nguy hiểm, "Đâm đầu tao, đúng không?"
Lời vừa dứt, sách trong tay Thiên Lạc lại một lần nữa nện trên đầu Kỷ Cường.
"Không, không..." Máu tươi mơ hồ tầm mắt, Kỷ Cường không ngừng giãy dụa, trong miệng ấp úng, nói cũng không lưu loát.
Mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác, động tác của Thiên Lạc tàn nhẫn, góc của gáy sách sắc bén dính vết máu, máu tươi chảy ra, bắn lên mặt Thiên Lạc.
Đáy mắt lóe lên hung quang màu máu, mặt Thiên Lạc không cảm xúc, động tác vừa tàn nhẫn vừa nhanh, những tiếng trầm thấp liên tục truyền đến, mỗi một lần đánh xuống, Kỷ Cường đều co giật run rẩy.
Vì vậy mọi người ở đây đều bị dọa đến lùi lại hai bước, nhìn Thiên Lạc như nhìn thần chết.
Thiên Lạc này, thủ đoạn thực sự là quá ác độc!
Cậu ta vốn không quan tâm hậu quả, cho dù đối thủ không có sức phản kháng, cậu cũng phải tiếp tục ra tay!
Thiên Lạc này, quả thực chính là người điên!
Người của học viện Đế Sư đều bị dọa cho sợ hãi, từng người từng người đều vội vã xông lại muốn ngăn cản, nhưng trước khi ra tay, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người lạnh lùng bước đến.
Đáy mắt Cố Kinh Thế mang theo một chút lạnh lẽo, hơi thở quanh thân tỏa
ra sự lạnh lùng và uy nghiêm đáng sợ, trong nháy mắt xuất hiện, phảng phất không khí đều đọng lại theo.
Người chung quanh nhất thời dừng lại, nơm nớp lo sợ nhìn Cố Kinh Thế.
Không ai từng nghĩ tới Cố Kinh Thế sẽ xuất hiện ở đây, cũng không ai dám làm càn trước mặt Cố Kinh Thế.
Cố Kinh Thế không ngăn cản Thiên Lạc, tự nhiên bọn họ cũng không dám.
Nhìn bên kia Thiên Lạc ra tay tàn nhẫn, đáy mắt Cố Kinh Thế hơi xuất hiện chút nghiền ngẫm, đuôi lông mày chỉ nhẹ nhàng cong lên, sau đó không có biểu hiện gì khác.
Bên này Thiên Lạc lại hoàn toàn không phát hiện Cố Kinh Thế tồn tại, dường như không vừa ý sách này không thuận lợi, mạnh mẽ ném qua một bên, đứng dậy, chân mang giày quân đội đạp trên tay Kỷ Cường, dùng sức nghiền ép, "Đời tao, hận nhất người khác không tôn trọng tao, người không cung kính tao, chỉ có một kết cục, đó là chết."
Quần áo trên người cũng bị bắn lên vết máu, Thiên Lạc nói như thế, động tác tiêu sái tùy ý cầm lấy ghế bên cạnh, trong cơ thể gầy nhỏ kia lại ẩn giấu tính khát máu người thường không có, cánh tay cầm ghế vung một cái, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, dùng hết toàn lực đập lên đầu Kỷ Cường!
Vừa nhanh vừa mạnh, dùng thời gian ngắn nhất và khoảng cách ngắn nhất, bùng nổ ra sức mạnh lớn nhất, nhìn như vô hại, kì thực lại là trí mạng!
Tốc độ công kích tàn nhẫn như vậy, một học sinh không có kinh nghiệm thực chiến không thể nào có được.