Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 27: Huấn luyện tàn khốc (7)


trước sau

Nghĩ đến đây, Cố Kinh Thế càng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, lòng từ bi mở miệng, "Thiên Lạc, dừng tay cho tôi."

Rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhẹ nhàng quay đầu, đôi con ngươi đen nhánh kia nổi lên một tia sáng lạnh, hiển nhiên là nghe được lời Cố Kinh Thế nói.

Nhưng mà, Thiên Lạc lại không dừng lại, mà là tiếp tục cong khóe môi, sau đó vẫn đập ghế xuống!

Thằng nhóc này, đúng là rất to gan.

Trong lòng Cố Kinh Thế nghĩ như thế, khóe miệng lại cong lên, sau đó nhàn nhạt phất tay một cái. Trong nháy mắt hồn lực hùng hậu bao phủ ra, trực tiếp quấn lấy cánh tay Thiên Lạc.

Trong nháy mắt không cách nào nhúc nhích, đáy mắt Thiên Lạc mang theo vài phần sát khí, vài phần hung ác nhìn về phía Cố Kinh Thế bên này.

Một đôi con ngươi thâm thúy gần như có thể phun ra lửa, Thiên Lạc thả ghế trong tay mình xuống, tiếp theo vung lên một đá, mạnh mẽ đá vào cổ Kỷ Cường.

“Rắc” một tiếng vang trầm thấp, Kỷ Cường hét thảm một tiếng, sau đó trực tiếp gục đi.

Mọi người chung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới Thiên Lạc lại tàn nhẫn như vậy, đến bước ngoặt cuối cùng, cũng nhất định phải làm cho Kỷ Cường có kết cục thảmkhốc như vậy!

Nhưng mà, Thiên Lạc lại vẫn không thoả mãn.

Cô vốn muốn trực tiếp đá nát xương cổ Kỷ Cường, trực tiếp phế bỏ Kỷ Cường, lại không nghĩ tới cơ thể này không đủ sức, không thể trực tiếp đá nát xương sống, chỉ gãy xương mà thôi.

Trong lòng có chút tiếc hận, nhưng Thiên Lạc cũng không phải người ngu, vừa nãy là cô đánh bất ngờ, bây giờ Cố Kinh Thế đã nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể lại có thêm cơ hội ra tay.

Tiện tay lau máu trên mặt mình, Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi nhìn Cố Kinh Thế bên này.

Rõ ràng là một tên nhỏ gầy như vậy, nhưng trong cơ thể Thiên Lạc lại như có sức mạnh dùng mãi không hết, kể cả những người trước mắt cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của
cô.

Một thân lệ khí, Thiên Lạc trước mắt này rõ ràng vẫn như trước, nhưng trong trái tim và linh hồn kia, lại rất khác, làm mọi người ở đây lúc này nhìn cô, đều là nhiều thêm mấy phần ngơ ngác.

Nhưng mà, lúc này mọi người để ý cũng không phải những thứ này.

Đều nơm nớp lo sợ, mọi người nhìn về phía Cố Kinh Thế.

Vừa nãy Cố Kinh Thế cũng đã mở miệng kêu dừng, Thiên Lạc cũng nghe được, lại vẫn tiếp tục ra tay với Kỷ Cường, tuy rằng không thể thật sự giết Kỷ Cường, nhưng ít nhất cũng làm Kỷ Cường phải nằm ở bệnh viện một năm.

Có thể tỉnh lại hay không là một vấn đề khác, mà quan trọng nhất chính là, cho dù tỉnh lại, Kỷ Cường này chỉ sợ cũng sẽ thành một kẻ tàn phế.

"Thiên Lạc, đi theo tôi." Dưới tầm mắt thấp thỏm của tất cả mọi người, tiếng nói của Cố Kinh Thế vang lên.

Nhìn Cố Kinh Thế nói xong lời này liền xoay người rời đi, Thiên Lạc tặc lưỡi một cái, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Vừa nãy thật sự là ra đòn dứt điểm, Thiên Lạc cũng đoán được cô không thể tiếp tục ở lại đây.

Đúng là cực kỳ đáng tiếc, có điều Thiên Lạc cũng không hối hận.

So với việc bị người sỉ nhục còn phải chịu đựng thì Thiên Lạc tình nguyện chọn làm theo ý mình.

Chuyện cô làm, chắc chắn sẽ không đổi ý.

Chuẩn bị kỹ càng, ánh mắt Thiên Lạc nhàn nhạt nhìn Cố Kinh Thế bên này, mỉm cười hỏi, "Thiếu tướng đại nhân, ngài tìm tôi có việc gì."

"Thủ đoạn đủ tàn nhẫn." Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, ánh mắt nguy hiểm, "Ngay cả tôi cũng không ngăn được cậu."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện