Hoàn toàn là dáng vẻ thiếu chút nữa bị điện giật chết, cả người Lý Nham đã ngã trên đất không ngừng run rẩy, dáng vẻ này khiến người ta phải sợ hãi đến mức tinh thần run rẩy.
“Tiêm thuốc khôi phục cho hắn, đừng để hắn chết thật.” Khuôn mặt Thiên Lạc tràn ngập lãnh khốc, giọng điệu thản nhiên.
“A, được!” Mọi người đều bị thủ đoạn của Thiên Lạc dọa, mới đầu mọi người còn tưởng Thiên Lạc định quất mấy roi rồi tra khảo, hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Lạc lại trực tiếp dùng cách điện giật tàn nhẫn như vậy!
Điện giật không phải là việc có thể lấy ra để đùa giỡn, làm không tốt sẽ trực tiếp giết chết phạm nhân.
Lý Nham cũng không phải phạm nhân bình thường, nhất định sau lưng hắn có người lợi hại hơn muốn mưu hại Cố Kinh Thế.
Cố Kinh Thế thân là Thiếu tướng quân khu, mỗi một thủ đoạn đều khiến người ta sợ hãi, một người đáng sợ như vậy mà có người dám lấy mạng, trước khi hỏi ra chân tướng thì không ai dám để Lý Nham xảy ra chuyện gì.
Cho nên, bọn họ chỉ dám tiến hành thôi miên và mấy cách thẩm vẩn linh tinh, những cách tra khảo thân thể bình thường lại không có tác dụng với người đã được huấn luyện chuyên nghiệp như Lý Nham, mới có thể khiến việc thẩm vấn rơi vào cục diện bế tắc.
Nhanh chóng tiêm thuốc khôi phục cho Lý Nham, mấy quan quân ngửi thấy trên người Lý Nham đã có mùi khét nhàn nhạt, trong lúc nhất thời trong lòng đều có cảm giác run sợ.
Trời ạ, rốt cuộc Thiếu tướng của bọn họ tìm ở đâu ra một nhân vật đáng sợ như vậy, thủ đoạn không chỉ tàn nhẫn, thời cơ cũng nắm vừa đúng, bằng không chỉ sợ thêm hai phút là Lý Nham sẽ phải chết.
Có thể căn thời gian một cách chuẩn xác như thế, không phải ai cũng có thể làm được.
Cố Kinh Thế cũng mang theo vài phần ý cười và tán thưởng nhìn Thiên Lạc.
Lý Nham run rẩy tỉnh lại, hình như cảm giác đau đớn đến đáng sợ vừa rồi vẫn còn lưu lại trên người hắn, làm sắc mặt của hắn trắng bệch, hoảng sợ nhìn Thiên Lạc.
“Như thế nào, muốn
thử lại một lần nữa hay không?” Thiên Lạc cười tủm tỉm nhìn Lý Nham, “Trừ cái đó ra, tôi còn chuẩn bị một thứ khác tốt hơn cho anh.”
“Cái gì?! Đồ gì! Mày còn muốn làm cái gì!” Lý Nham sợ tới mức muốn chết, hoảng sợ kêu to.
“Một thứ thuốc có thể làm anh cảm thấy đau đớn gấp năm lần, mặt khác còn có loại thuốc làm anh giữ được sự tỉnh táo, anh có thể yên tâm, hai loại thuốc này có thể khiến anh chịu đủ đau đớn, còn không chết đi.”
Nhìn Thiên Lạc, Lý Nham chỉ cảm thấy mình đang gặp ác ma!
“Tôi nói! Tôi nói hết, cậu hãy buông tha cho tôi.” Thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị hù chết.
Cực kì vừa lòng với phản ứng của Lý Nham, Thiên Lạc nhướng mày nhìn về phía Cố Kinh Thế, rồi mới trực tiếp hỏi, “Nói một chút đi, anh đang giấu diếm cái gì, người nào đứng sau lưng anh?”
Nghe xong vấn đề của Thiên Lạc, sắc mặt Lý Nham cực kì khó coi, “Là, là Vân Long Đường……”
Không biết Vân Long Đường là cái gì, nhưng Thiên Lạc nhìn thấy sắc mặt Cố Kinh Thế lập tức trầm xuống.
“Vân Long Đường là cái gì?” Mang theo vài phần tò mò, Thiên Lạc hỏi.
“Là tổ chức hắc đạo lớn nhất, không phải là kẻ thù ngày một ngày hai của tôi.” Cố Kinh Thế nói xong quanh người liền toát ra sát khí, giữa mặt mày còn tỏa ra hơi thở lãnh khốc, “Lại nói tiếp, lúc trước bị tập kích ở nhà hàng, tôi đã nghi ngờ là do Vân Long Đường cho người làm, hiện tại xem ra, rõ ràng bọn chúng có liên quan đến vụ ám sát lần trước và việc ở nhà hàng.”