Nghe xong suy đoán của Cố Kinh Thế, Lý Nham cũng lập tức cúi đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự dao động, hiển nhiên là bị Cố Kinh Thế đoán đúng rồi.
Ánh mắt mang theo vài phần run rẩy, sắc mặt Lý Nham cũng cực kì khó coi, cả người nhìn qua nơm nớp lo sợ.
“Được, việc tiếp theo giao cho mấy cậu, có thể hỏi được cái gì cứ hỏi hết cho tôi.” Cố Kinh Thế chỉ cần biết chuyện này là ai làm, trong đầu xuất hiện mấy trăm cách đối phó Vân Long Đường, anh đã không còn hứng thú đối với những việc khác.
“Thiên Lạc, cậu đi theo tôi.” Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc một câu, sau đó liền rời đi trước.
Tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, Thiên Lạc cũng ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi theo Cố Kinh Thế ra ngoài.
Nhìn Thiên Lạc theo Cố Kinh Thế rời đi, trong mắt những người ở đây đều có sự kính nể với Thiên Lạc.
“Thủ đoạn không tồi, đủ tàn nhẫn.” Đôi mắt Cố Kinh Thế lộ ra ánh sáng tà mị nhìn thẳng vào Thiên Lạc, giọng nói của anh như rượu ngon, hết sức mê người.
Sớm đã biết Cố Kinh Thế là một tên yêu nghiệt, Thiên Lạc ổn định lại tinh thần, rồi mới lộ ra một nụ cười lưu manh, “Đa tạ thiếu tướng khích lệ.”
Thật ra cô rất có hứng thú với Vân Long Đường kia, Thiên Lạc biết Cố Kinh Thế là nhân vật nghịch thiên đến cỡ nào, có thế sắp xếp cơ sở ngầm ngay bên cạnh anh, thậm chí còn thiết kế ám sát anh, đây không phải việc ai cũng có thể làm được.
“Thiếu tướng, Vân Long Đường kia, rất lợi hại sao?” Từ trước tới nay Thiên Lạc đều rất có hứng thú với những người mạnh mẽ.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế nhẹ nhàng nheo mắt, “Không lợi hại bằng tôi.”
Cũng không phải tự luyến, chỉ đơn thuần nói cho Thiên Lạc biết sự thật.
Đã sớm biết Cố Kinh Thế là nhân vật yêu nghiệt tới cấp bậc nào,
Thiên Lạc nghe Cố Kinh Thế nói xong, không cho là đúng nhún vai, cũng trở về ký túc xá của mình.
Tuy muốn để ý cách ăn uống và cuộc sống hằng ngày của Cố Kinh Thế, chỉ là Thiên Lạc không muốn đứng chung dưới một mái hiên với người đàn ông nguy hiểm như vậy.
Hôm nay là một ngày bận rộn, cả người Thiên Lạc đặc biệt mệt mỏi, tiện tay uống mấy viên thuốc giảm đau, vừa ngả đầu xuống liền ngáy o o.
Ngày mai còn có rất nhiều đợt huấn luyện hao phí tinh thần hơn, Thiên Lạc cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Ngủ thẳng đến hừng đông, sau khi ăn xong bữa sáng, đám người Thiên Lạc lại bắt đầu tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo.
Quý Phong nhìn mọi người ở đây, nhanh chóng mở miệng, “Hôm nay là buổi huấn luyện cá nhân, nội dung huấn luyện chính là cách tháo gỡ mìn.”
Một hạng mục huấn luyện ngoài ý muốn, khiến đáy mắt Thiên Lạc nhiều hơn vài phần tò mò.
Gỡ mìn, ý nghĩa cũng như tên chính là tìm cách loại bỏ bom mìn.
Công việc nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại rất khó khăn, không cẩn thận liền bị bom nổ thành đống thịt vụn, hơn nữa, muốn phát hiện bom lại càng phải cẩn thận để ý mười phần, mới có thể cẩn thận gỡ bom.
Đây không chỉ là khảo nghiệm thể lực, càng là khảo nghiệm sự cẩn thận và khả năng tập trung.
Nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt Thiên Lạc nhìn mọi người ó chút sâu xa.
Học sinh trong trường học này đều là huyết khí phương cương, luận về sôi nổi và ác độc, khẳng định là hạng nhất.