Edit: Hạ Vy
_____
Chương 14: Ngươi đi theo ta tới phòng này.
Đời trước Mộ Chi Minh liền phát giác một sự kiện: Cố Hách Viêm đối đãi với y, so với đối đãi người khác chỉ lãnh đạm hơn chứ không kém. Cố Hách Viêm thường xuyên một khắc trước còn ở cùng người khác đối thoại bình thường, một khắc sau khi y xuất hiện, hắn lập tức sẽ im miệng không nói. Hay khi y cùng hắn nói chuyện với nhau khi, hắn luôn đáp lại đơn giản, tích chữ như vàng.
Nghĩ đến kiếp trước, Cố Hách Viêm nói với y một câu dài nhất, chính là đuổi y đi.
Khi đó, Mộ Chi Minh nhậm chức Lễ Bộ thị lang, đi đến biên cương Tây Bắc cùng dân bản xứ học tập chữ Man Di, vì ngày sau chuẩn bị đi nghị quốc. Lúc đó, đóng quân biên cương là đại tướng quân Cố Hách Viêm, Mộ Chi Minh vì để thuận lợi cho việc đi lại, nên đã ở trong doanh trướng đại quân.
Ngay từ đầu hai người còn tường an không có việc gì, rốt cuộc là vì không thế nào gặp mặt. Ai ngờ một tháng sau, khí lạnh mùa đông buông xuống khắp nơi, Cố Hách Viêm đột nhiên làm khó dễ, lời nói lạnh nhạt đuổi y đi.
Mộ Chi Minh người này, xưa nay lấy ân báo ân, lấy oán báo oán.
Y thấy Cố Hách Viêm chán ghét mình, cũng lười cùng hắn nhiều lời, vì vậy ngày hôm sau lập tức hồi kinh, một câu cũng không lưu lại.
Mà nay, Mộ Chi Minh bừng tỉnh hiểu được, vì cái gì mà đời trước, Cố Hách Viêm đối đãi với y như vậy.
Chính là vì Cố Hách Viêm từng cứu mạng y, y lại chưa từng đề cập đến việc này, càng đừng nói báo đáp.
Kiếp trước Cố Hách Viêm nhất định cảm thấy Mộ Chi Minh chính là con cháu thế gian, cái tính tình mỏng lạnh, ăn chơi trác táng, vì thế tâm nảy sinh sự chán ghét cũng bình thường.
Nhưng đời này, y đã tới cửa bái tạ, làm sao Cố Hách Viêm đối với mình vẫn lãnh đạm như vậy. Chẳng lẽ y như vậy không làm Cố Hách Viêm thích sao?
Mộ Chi Minh đang ở trong lòng buồn khổ mà thở ngắn than dài, Cố Hách Viêm bỗng nhiên lại mở miệng: "Điểm tâm…"
"A?" Mộ Chi Minh thấy hắn chủ động nói chuyện, vội ngẩng đầu, nghiêm túc nghe.
"Điểm