Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Tướng quân, ngươi cởϊ áσ đi


trước sau

Edit: Hạ Vy

_____

Chương 53: Tướng quân, ngươi cởϊ áσ đi.

Cố phủ so với vật đổi sao dời ngoài kia vẫn như cũ, không có gì thay đổi, vẫn trời an mây nhàn, chim hót lanh lảnh bên cửa sổ, Cố Hách Viêm hôm nay không ra ngoài đình viện, hắn ở trong thư phòng của mình nghiên cứu binh pháp, không gian hết sức yên tĩnh, dường như đây đã là nếp sống thường ngày của hắn. Đột nhiên lúc này, Ôn Chung Thành nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: "Thiếu gia, Mộ công tử tới."

Cố Hách Viêm bỗng dưng đứng dậy, có chút không dám tin mà hỏi lại: "Mộ Chi Minh?"

"Vâng." Ôn Chung Thành đáp.

Trên mặt Cố Hách Viêm hiếm khi lộ rõ vẻ hoảng loạn, có chút gấp gáp nói: "Trà cùng điểm tâm..."

Ôn Chung Thành cười nói: "Thiếu gia yên tâm, Quyên Nương đã chuẩn bị xong."

Cố Hách Viêm gật đầu, dùng cánh tay không bị thương của mình sửa sang lại vạt áo, vuốt phẳng mấy nếp gấp trên y phục, thu xếp bản thân trở thành một người chỉn chu nhất, sau khi cảm thấy ổn thoải mới nhấc chân đi đến chính sảnh.

Mộ Chi Minh vẫn điềm tĩnh như mọi lần ghé thăm, y ngồi trên ghế nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm mà chấp tay hành lễ: "Tham kiến Cố tướng quân."

Cố Hách Viêm gật đầu: "Ừm."

Mộ Chi Minh nói: "Hai ngày liên tục quấy rầy Cố tướng quân đúng là không nên, nhưng hôm nay ta có một vật nhất định phải đem đến, cho nên mới lỗ mãng mà đến thăm lần nữa, mong Cố tướng quân thông cảm."

Cố Hách Viêm vừa nghe y nói xong, nghi hoặc: "Thứ gì?"

Mộ Chi Minh từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đưa đến trước mặt Cố Hách Viêm: "Thuốc này có thể trị độc trên cánh tay Cố tướng quân."

Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm lọ sứ men xanh trong lòng bàn tay của Mộ Chi Minh, phút chốc hai mắt tựa hồ như bị thứ gì đó đâm vào đến phát đau, ngay cả lồng ngực cũng nhói lên từng đợt.

Bởi vì, lọ thuốc này cùng với lọ thuốc mà kiếp trước Phó Nghệ sai người đưa đến cho hắn, giống nhau như đúc!

Cố Hách Viêm chắc chắn rằng bản thân sẽ không thể nào nhận sai được, hắn nhớ rất rõ từng chi tiết trên bình sứ ấy.

Cho nên Mộ Chi Minh đến đây là vì Túc Vương Phó Nghệ sao?

Còn chuyện y đột nhiên thay đổi, muốn lên ôm quyền mọi chuyện, trở thành một quan nhất phẩm quyền cao chức trọng thay vì một công tử vô ưu vô lo, tất cả cũng vì Túc Vương Phó Nghệ sao?

Mộ Chi Minh cầm bình sứ thấy Cố Hách Viêm thần sắc khẽ thay đổi, trong lòng cho rằng hắn không muốn thu lễ vật, trong lòng có chút căng thẳng mà tìm cách thuyết phục: "Cố tướng quân, nếu ta đưa đến vàng bạc, đồ cổ hay tranh chữ, ngươi cự tuyệt không chịu lấy ta cũng có thể hiểu, nhưng đây là thuốc có thể trị thương cho ngươi đấy, nhận lấy cũng sẽ không có ai dị nghị đâu, tướng quân nên lấy thân thể làm đầu!"

Cố Hách Viêm trầm mặc không nói gì, ánh mắt từng chút một ảm đạm dần, có cảm giác buông xuôi lại có cảm giác không muốn kháng cự, dường như là rất mất mát vậy.

Mộ Chi Minh bỗng nhiên một bước tiến lên, đem lọ thuốc kia nhét vào tay Cố Hách Viêm, lại sợ hắn đẩy ra mà nắm chặt lấy tay hắn giữ lấy lọ thuốc không chịu buông, năn nỉ nói: "Hách Viêm, nhận lấy đi mà."

Cố Hách Viêm thần sắc hoảng loạn, có chút không tin vào tai của mình: "Ngươi... gọi ta là cái gì?"

"Hách Viêm." Hai mắt Mộ Chi Minh sạch sẽ mà sáng ngời, tựa như cả bầu trời sao đang chất chứa trong đấy, y chân thành nhìn lấy Cố Hách Viêm, gằn từng chữ nói, "Mộ Chi Minh ta ở đây xin thề trước đất trời, thuốc ta đưa ngươi tuyệt đối là vì tình bằng hữu nhiều năm, không phải báo

đáp ân cứu mạng năm đó cũng không phải có dụng tâm khác. Nếu ta nói có nửa điểm giả dối sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh*, đời đời kiếp kiếp chết không được tử tế."

(*Ngũ lôi oanh đỉnh: tức là bị 5 loại sét đánh vào đầu. Theo học thuyết Ngũ hành thì vạn vật trong vũ trụ đều do Ngũ hành cấu thành lên, mỗi vật đều ứng với một trong Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Thế nên Ngũ lôi bao gồm Kim lôi, Mộc lôi, Thủy lôi, Hỏa lôi, Thổ lôi.)

Cố Hách Viêm cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt kia của Mộ Chi Minh, thanh âm như có như không mà run rẩy đáp: "Ta biết rồi, ta sẽ đem thuốc này đưa cho Hạ Thiên Vô."

Hắn không dám mạnh bạo mà khẽ rút tay lại, nào ngờ Mộ Chi Minh lại không toại nguyện hắn, y gắt gao nắm chặt không buông, nghiêm mặt nói: "Thuốc này muốn đắp lên đều phải đúng quy trình, ta sợ Hạ đại phu không biết bôi thế nào."

Cố Hách Viêm ngẩn người khó hiểu.

Kiếp trước hắn đã từng đáp qua thuốc này, hoàn toàn không có nghe đến việc đắp thuốc phải cần quy trình, cứ như vậy mà bôi lên, nhưng hiện tại lời nói của Mộ Chi Minh lại khiến hắn vô cùng hoang mang.

"Cho nên..." Tiểu thế tử lời lẽ chính đáng, "Để ta giúp ngươi bôi thuốc đi!"

Cố Hách Viêm: "..."

Quân y Hạ Thiên Vô của Dung Diễm Quân hành nghề hơn mười năm, được mệnh danh là diệu thủ hồi xuân, y thuật hiếm ai sánh bằng, nhưng hôm nay lại gặp phải một chướng ngại lớn.

Mộ Chi Minh: "Hạ đại phu, ngài đừng nhìn."

Mộ Chi Minh: "Ngài học không được."

Hạ Thiên Vô: "???"

Mộ Chi Minh: "Ta sẽ giúp tướng quân thay thuốc tốt, ngài cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi." Nói đoạn, Mộ Chi Minh không kịp đợi Hạ Thiên Vô phản ứng đã nhanh chóng đẩy người ra khỏi phòng, còn chu đáo đến mức đem cửa phòng đóng lại.

Hạ Thiên Vô: "???"

Đắp thuốc có bao nhiêu khó khăn chứ?!

Làm sao hắn lại không học được?!

Hạ đại phu thương tâm mà lê tấm thân của mình đến nhà bếp, ăn một hơi hết hai đĩa bánh củ cải, cuối cùng nửa đêm lại chạy đến nhà xí không dưới ba lần, cái này thật sự muốn học cũng học không được. Hôm đó Hạ Thiên Vô thê thảm cực độ.

Trong phòng, Mộ Chi Minh nhẹ nhàng dùng nước ấm rửa sạch tay, sau đó lấy một chiếc khăn sạch mà lau sạch nước trên đó. Đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, y vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Hách Viêm trầm ngâm ngồi ở trên giường, ánh mắt đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì.

Cửa sổ hờ khép, ngọn gió len lỏi theo từng khe hở nhẹ nhàng thổi vào trong, Cố Hách Viêm hiện tại không mặc áo giáp, đơn giản trên người chỉ có y phục thường ngày, thuần khiết mà thanh tao, gương mặt hắn cao lãnh, mày kiếm lãng mục, mặt nghiêng lại càng sắc sảo tuấn tú, so với bộ dạng thiết huyết Tướng quân trên sa trường, thật sự đáng chú ý hơn rất nhiều. Cởi bỏ lớp áo giáp dũng mãnh oai phong, hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên tuấn tú phong trần, người người thầm mến, dáng vẻ ẩn ẩn như có như không mà có chút dịu dàng.

Mộ Chi Minh thất thần một chút, sau đó mới cầm lọ thuốc đi đến bên cạnh Cố Hách Viêm, nhìn hắn cười đến cong mắt rạng rỡ: "Tướng quân, cởϊ áσ đi."

Cố Hách Viêm: "..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện