Edit: Hạ Vy
______
Chương 54 : Thực sự cởi.
"Tướng quân, cởϊ áσ đi."
Mộ Chi Minh nói xong nhẹ nhàng đứng qua bên giường chờ Cố Hách Viêm hành động, nào ngờ đã qua một lúc, Cố Hách Viên ở trên giường không biết có nghe thấy hay không mà hắn cứ ngoảnh mặt làm ngơ, tấm lưng thẳng tấp như thân cây tùng, đầu hơi nghiêng đảo ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì, mà có lẽ cũng không nhìn được gì như thể đang che giấu gì đó.
Mộ Chi Minh ngơ ngác gọi một tiếng: "Tướng quân?"
Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Mộ Chi Minh một cái, chỉ là nhìn một cái, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt lại, hắn cúi đầu, dùng cánh tay không bị thương của mình cởi bỏ y phục.
Mộ Chi Minh cuối cùng cũng tìm ra có điểm gì đó không đúng, vội vàng đưa tay lên giúp hắn, nhỏ giọng nói: "Là ta ngu dốt, quên đi cánh tay bị thương của tướng quân không tiện cởϊ áσ, thật ngại quá, để ta giúp ngươi một tay."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh: "..."
"Tướng quân, tay trái của ngươi đưa ra ngoài một chút."
Tay trái của Cố Hách Viêm cứng đờ mà đưa lên, treo lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không có ý định buông xuống. Mộ Chi Minh bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, cười nói: "Tướng quân không cần khẩn trương như thế, mặc dù ta chưa hầu hạ qua người khác nhưng cũng không ngốc đến nỗi ngay cả cởϊ áσ ngoài cũng làm không xong, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không đụng tới miệng vết thương của ngươi."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh giúp hắn cởϊ áσ ngoài, đặt ngay ngắn ở trên giường, sau đó mới cởi bỏ đai lưng của hắn, thông thả đem nửa cái xiêm y kéo xuống. Lúc này, Cố Hách Viêm ngồi ở trên giường, nửa thân trên trần trụi, để lộ cánh tay phải được băng bó kỹ lưỡng trước ngực, không biết từ bao giờ đã nhiễm một vệt máu.
Hắn ngày thường dáng người đĩnh bạt có vẻ mảnh khảnh, nếu cầm trong tay một cây quạt thủy mặc lịch sự tao nhã, chắc chắn ai cũng sẽ không kìm được lòng mà thốt lên một câu công tử hà tư nguyệt vận. Mà hiện tại khi đã thoát y, dáng vẻ công tử tao nhã gì đó phút chốc tan biến, thay vào đó mà dáng người cứng rắn do luyện võ nhiều năm.
Nhưng ở trên thân thể cứng cáp kia, đâu đâu cũng là vết thương.
Kiếm thương, đao thương, trúng tên, còn có những vết sẹo mà Mộ Chi Minh không biết bắt nguồn từ đâu.
Những vết thương chồng chéo lên nhau, thay phiên mà trải dài khắp cơ thể rắn chắc, nhìn qua thôi cũng đủ để hiểu năm năm qua Cố Hách Viêm đã chịu những gì, dù cho có là tướng quân vang danh sử sách đi nữa thì cũng sẽ chẳng có một cuốn sách nào ghi chép tỉ mỉ những vết thương trên người hắn, đổi lại một danh hiệu trung nghĩa thật sự không dễ dàng.
Mộ Chi Minh mặt lộ vẻ không đành lòng, trong lòng thầm thở dài một hơi, y ngồi ở bên cạnh Cố Hách Viêm, nhẹ nhàng mà nâng cánh tay phải của hắn lên, giúp hắn cởi bỏ lớp băng gạc đậm vị thuốc, máu đỏ mơ hồ loang lổ trên lớp vải trắng dính chặt lại với nhau, rất khó để gỡ ra. Mộ Chi Minh loay hoay một lúc vẫn không tài nào tháo được nó, y nhìn chằm chằm miếng băng gạc loang màu, sau đó hết cách mới đành nắm một góc để xé ra, nhưng Mộ Chi Minh lại lo sợ đụng tới vết thương làm đau Cố Hách Viêm, do đó xé xé cả nửa ngày vẫn chưa xong.
Cố Hách Viêm nhìn thấy một màn như vậy, đột nhiên mở miệng nói: "Không cần như thế."
Nói đoạn hắn bèn đưa cánh tay trái không bị thương qua, đem tấm băng gạc mạnh mẽ xé xuống.
Mộ Chi Minh vội vàng nắm lấy Cố Hách Viêm, ngăn cả động tác của hắn: "Tướng quân, ngươi có thể không thương tiếc bản thân nhưng ta thì không được."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh đem tay trái của Cố Hách Viêm, tỉ mỉ từng chút một tháo miếng vải trắng ra, qua một lúc, y cuối cùng cũng cẩn cẩn thận thận mà đem băng gạc kéo xuống hết. Mộ Chi Minh thấy tấm vải loang máu kia nằm trong tay mình rốt cuộc cũng thở phào một hơi, sau đó mới cầm lọ thuốc lên, lấy tay quét một ít thuốc mỡ, nâng niu mà bôi trên miệng vết thương của Cố Hách Viêm.
Động tác của y cực nhẹ, giống như đem Cố Hách Viêm trở thành vật trân bảo dễ vỡ, nâng niu từng chút một, làm hắn không thể nào thích ứng được. Nói cũng đúng thôi, Cố Hách Viêm chưa từng được người nào chăm sóc như vậy, từ nhỏ hắn đã học võ, việc bị thương xuất hiện như ăn cơm bữa, lúc đó những vết thương lớn nhỏ do luyện tập, đều được hắn tự mình lấy thuốc dán dán lại, sau đó lớn thêm một chút đi tòng quân, hắn cũng dần dần không để ý tới vết thương trên người, ngay cả khi trúng mũi tên độc kia, hắn cũng không kiêng dè mà lấy nước lạnh tự mình xối rửa.
Là một người đã quen chịu khổ, đột nhiên được người khác đối xử ôn nhu như vậy, Cố Hách Viêm đương nhiên là sẽ có cảm giác không quen, hắn chần chừ một lát, nói: "Không cần như vậy ta không đau."
Động tác của Mộ Chi Minh cứng lại, y ngước mắt nhìn thần sắc của Cố Hách Viêm, bỗng nhiên bất đắc dĩ mà cười ra tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục giúp hắn thay thuốc, động tác vẫn như cũ thực nhẹ nhàng.
Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh bật cười gương mặt tràn đầy hoang mang không biết vì sao, đang lúc hắn còn trầm tư suy nghĩ, Mộ Chi Minh đã câu môi nói: "Mồng một Tết năm sáu tuổi ta cùng phụ mẫu đến Vạn Phật Tự thắp hương cúng bái, lúc đó không cẩn thận vấp phải bật thềm trước cửa miếu, té thật mạnh xuống đất, đầu gối đều bị trầy xước ra máu, làm mẫu thân cùng Thải Vi sợ đến sắc mặt trắng bệch, vây quanh ta, ôm ta đứng dậy."
Mộ Chi Minh vừa nói vừa đem bình thuốc sức toàn bộ lên vết thương của hắn, sau đó y đứng lên, lấy một tấm lụa trắng, sạch sẽ, tiếp tục nói: "Cha ta xưa nay tính tình nghiêm khắc, thấy ta ở khóc nhè liền mắng ta một trận, ngươi đó, tốt số đến như vậy, suốt ngày đều được người khác che chở như vật sủng, còn khóc cái gì nữa."
"Khi đó tuổi còn nhỏ,