Edit: Hạ Vy
_____
Chương 73: Hình như y muốn thành thân.
Ở ngoại ô kinh thành, hồ Nhật Nguyệt, mặt nước lóng lánh, sóng nước mênh mông, dương liễu lả lướt trên bờ đê cát trắng, chợt có một thanh niên áo xanh xẹt qua, đạp lên cành liễu, lá xanh rơi nhẹ xuống nước tạo thành những gợn sóng nhỏ tròn.
Thanh niên kia dáng người yển chuyển nhẹ nhàng như chim, phút chốc bay vọt đến ngôi đình ở giữa hồ, vững vàng đáp xuống đất.
Trên bàn đá ở đình có một vò rượu ngon được bịt kín, thanh niên áo xanh đắc ý dạt dào mà chụp lấy vò rượu tươi cười.
Không bao lâu sau, một người thanh niên võ bào đỏ rực cũng từ trên không đáp xuống đình viện, ai nha ai nha mà thở dài.
"Ngươi lại thua rồi." Văn Hạc Âm cầm lấy vò rượu, ném lên không trung rồi bắt lấy, đi đến trên lan can trong đình viện ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối, mặt mày hớn hở nói, "Rượu ngon này về tay ta!"
Bùi Hàn Đường cười vang nói: "Tâm phục khẩu phục."
Văn Hạc Âm ôm vì rượu mà nhấp miệng khẽ liếm môi, bày ra bộ dạng thèm khát.
Bùi Hàn Đường ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: "Muốn uống thì mở ra uống đi, ta không dành lại đâu."
"Ngươi cũng không cướp được đâu." Văn Hạc Âm bĩu môi, "Này, không có cốc sao, uống trong vò thật sự quá bất nhã."
Ánh mắt Bùi Hàn Đường khẽ đảo một vòng, nhích lại gần cười nói: "Vật nhỏ, ngươi muốn cốc sao, ta có thể cho ngươi."
Văn Hạc Âm nhìn quanh bốn phía, thấy trái phải đều không có người cũng không có gian hàng nào, nhìn Bùi Hàn Đường cũng không giống như sẽ để được cốc trong lồng ngực, cậu tò mò mà hỏi: "Ngươi lấy cốc ở đâu ra?"
Ý cười của Bùi Hàn Đường càng sâu: "Nếu hiện tại lấy ra được hai cái cốc, thì rượu ngon này có thể chia cho ta một nửa?"
Văn Hạc Âm hoài nghi mà nhìn chằm chằm Bùi Hàn Đường, trầm ngâm một lát bèn gật đầu: "Được, cốc đâu?"
"Bình tĩnh, đừng vội." Bùi Hàn Đường mỉm cười đứng dậy, nhảy lên bay về phía mặt hồ, bẻ hai cái lá sen tươi xanh ướŧ áŧ, sau đó nhanh chóng trở lại đình viện, lấy tấm lá kia gọt gọt rồi gấp qua gấp lại vài lần, chỉ trong chốc lát, một cái cốc màu xanh hương lá sen đã nằm trong lòng bàn tay hắn ta.
"Nào, lấy đi." Bùi Hàn Đường cười đem cốc lá sen cho Văn Hạc Âm.
Văn Hạc Âm nhìn thấy bèn vui vẻ mà nhận lấy cái cố kia: "Ngươi còn biết làm cái này sao? Ai dậy cho ngươi?"
Bùi Hàn Đường nhếch mép cười, lắc đầu đáp: "Một cô nương xinh đẹp như tiên."
Văn Hạc Âm: "..."
Cậu đem cốc làm bằng lá sen cùng rượu ngon nhét vào trong lồng ngực Bùi Hàn Đường: "Không uống nữa, đi đây."
"Ế." Bùi Hàn Đường một tay ôm vò rượu một tay giữ chặt Văn Hạc Âm, "Đừng mà, tại sao đột nhiên lại không muốn uống? Một mình ta uống không thú vị."
"Không hứng thú, ngươi đi tìm vị cô nương xinh đẹp như tiên của ngươi uống chung đi." Văn Hạc Âm đứng dậy gỡ cánh tay của Bùi Hàn Đường ra, nhưng cậu đã gỡ hai lần vẫn không thể nào thoát ra được.
Bùi Hàn Đường túm chặt lấy Văn Hạc Âm, thoải mái cười to: "Nhưng mẹ ta không biết uống rượu."
Văn Hạc Âm: "..."
"Nào." Bùi Hàn Đường đứng lên đè bả vai của cậu lại, để cậu ngồi lên lan can, lột bỏ giấy bao trên miệng bình xuống, đổ vào lá sen, sau đó đưa cho Văn Hạc Âm, cong mắt cười nói: "Rượu ngon mà không uống chẳng phải rất đáng tiếc sao? Sáng nay có rượu sáng nay say."
Văn Hạc Âm tiếp nhận lá sen, nhẹ nhấp một ngụm, cảm thấy mùi vị như uống cam lộ, dư vị vô cùng.
Hai người nâng chén uống rượu, dựa vào lan can trông về phía xa, trời nước một màu, gió thổi nhàn nhạt với hạc minh bên hồ, Bùi Hàn Đường bỗng nhiên cất giọng hỏi: "Vật nhỏ, ngươi cầm tinh con gì?"
Văn Hạc Âm khó hiểu: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Bùi Hàn Đường cong mắt:."Ta còn có thể dùng lá sen làm ra cầm tinh của ngươi, ngươi tin không?"
"Ta tin." Văn Hạc Âm uống một hơi cạn sạch rượu trong lá sen, "Nhưng ta không biết ta cầm tinh con gì, nếu vẫn muốn biết vậy thì giống với thiếu gia nhà ta đi."
"Cái này mà gọi là trả lời sao?" Bùi Hàn Đường không hài lòng, "Bát tự của ngươi là gì?"
"Ta không biết." Văn Hạc Âm nói.
Bùi Hàn Đường không tin: "Tại sao không biết? Từ lúc ngươi sinh ra cha mẹ ngươi không nhớ giúp ngươi sao?"
Văn Hạc Âm đưa mắt nhìn