Edit: Hạ Vy
_____
Chương 90: Có ngươi ở đây đương nhiên yên tâm.
"Mở trói cho bọn họ."
Bố Nhật Cố Đức vừa dứt câu, tên vương tộc Câu Cát kia ban nãy chất vấn Mộ Chi Minh mất hết mặt mũi, sắc mặt lập tức xanh mét.
Một binh lính Câu Cát đi lên cởi trói cho Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm.
Mộ Chi Minh xoa cổ tay bị trói chặt đến hằng một vệt đỏ, sau đó mới lấy trong ngực ra một hộp gỗ tử đàn, hai tay dâng lên: "Ta có một vật muốn đưa cho Thiên Hãn."
Bố Nhật Cố Đức nháy mắt, lập tức có một tướng sĩ đi lại tiếp nhận hộp gỗ tử đàn, sau khi cẩn thận kiểm tra không có cơ quan mới đưa cho Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong doanh trướng đều dừng trên hộp gỗ trong tay Bố Nhật Cố Đức, hắn liếc nhìn thần sắc của Mộ Chi Minh một cái sau đó mới mở hộp gỗ ra.
Sau khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, Bố Nhật Cố Đức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, hắn cẩn thận lấy đồ vật đó ra cho mọi người xem.
"Vòng tay mười tám hạt châu đỏ!" Đột nhiên có một vương tộc Câu Cát hô lên.
Trân bảo Câu Cát quốc đánh rơi nhiều năm, hiện giờ hiện thế, thực sự khiến mọi người chấn động.
"Vì sao ngươi có vật này?" Bố Nhật Cố Đức hỏi Mộ Chi Minh.
Vì thế Mộ Chi Minh mang chuyện Ba Lặc Thiên Hãn với thôn trang nhỏ của Đại Tấn từ từ kể ra.
Vì trung và nghĩa trong thiên hạ, vượt qua rào cản ngôn ngữ chỉ đơn thuần là thiện ý bảo vệ hài tử lưu vong.
Mộ Chi Minh nói xong chuyện này, trong doanh trướng an tĩnh một lát, người Câu Cát đều thất thần trố mắt nhìn nhau.
Bố Nhật Cố Đức nhìn vòng tay mười tám hạt châu đỏ trong tay như đang suy tư gì đó.
Bỗng có một Tướng quân Câu Cát đứng lên, lạnh nhạt cười nói nói: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến bọn ta? Chỉ cần khi tiến công Đại Tấn không quấy nhiễu đến thôn trang kia, thì cũng không tính là phá vỡ khế ước."
Nói đoạn, tên Tướng quân kia ôm quyền hành lễ với Bố Nhật Cố Đức: "Thiên Hãn, người Đại Tấn xưa nay xảo quyệt, đây chắc chắn là lừa gạt, Thiên Hãn đừng nghe lời hoa ngôn xảo ngữ* của bọn họ, nên kéo bọn họ cho sói ăn đi!"
(*Hoa ngôn xảo ngữ: Lời nói khéo léo nhưng không thật, lời nói hay nhưng vô nghĩa.)
Bố Nhật Cố Đức giương mắt nhìn tên Tướng quân Câu Cát kia, vẫn không nói gì, hư hư thực thực cam chịu.
Vương tộc Câu Cát lúc trước mất hết mặt mũi nháy mắt nhìn thị vệ, thị vệ nhìn thấy gật đầu, đi đến vặn cánh tay của Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh vẫn bình tĩnh như cũ, y cao giọng nói: "Chuyến này chỉ có hai người bọn ta đi đến quân doanh, đối mặt với hai mươi vạn binh lính thiện chiến dũng mãnh của Câu Cát, có thể giả sao? Ta mang theo tất cả thành ý mà đến, nhưng đổi lại một câu hoa ngôn xảo ngữ, cũng đúng, nếu nay ta chết thì chính là đại nghĩa của Đại Tấn, còn các vị bịt mắt che tai không nghe lời ta nói, sau này thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông là bi ai của Câu Cát."
Vương tộc Câu Cát kia chưa từng nghĩ Mộ Chi Minh có thể nói chuyện như thế, tức giận mắng: "Câm miệng!"
Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía gã: "Chẳng lẽ vị này mới là Thiên Hãn Câu Cát? Bằng không trong doanh trướng của Thiên Hãn, tức giận với lời nói của sứ thần, còn muốn đưa sứ thần đi cho sói ăn, nếu chiếu theo pháp lệnh ở Câu Cát thì đây chẳng phải là dĩ hạ phạm thượng sao?"
Y vừa dứt câu, có người trong doanh trướng nhẹ giọng mà hít một ngụm khí lạnh, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm khó giải thích.
Mắt thấy tên binh lính Câu Cát cầm dây thừng hung hăng vặn cổ tay Mộ Chi Minh lại, Bố Nhật Cố Đức lạnh giọng nói: "Dừng tay."
Tên binh lính Câu Cát kia tuân lệnh, hoảng sợ lui ra.
Bố Nhật Cố Đức híp mắt nhìn Mộ Chi Minh, khóe môi cong lên, hỏi: "Ngươi còn biết pháp lệnh Câu Cát?"
Mộ Chi Minh: "Ta có biết một chút."
Kiếp trước y không làm quan, suốt ngày thanh nhàn vì thế đọc qua rất nhiều thư tịch tạp vụ, trong đó đương nhiên cũng có pháp lệnh Câu Cát.
Bố Nhật Cố Đức khen ngợi: "Ngươi thực học bác."
"Đa tạ Thiên Hãn đã khen." Mộ Chi Minh dứt lời, đi đến những người Câu Cát kia cúi người nói lời cảm tạ, khiến cho các tướng sĩ trong quân doanh hoàn toàn kinh ngạc, bàn luận sôi nổi.
"Thú vị..." Bố Nhật Cố Đức bỏ vòng tay mười tám hạt châu đỏ vào trong hộp tử đàn, hơi dựa người ra sau ghế, biểu cảm thả lỏng, "Đại Tấn lại có người tinh thông tập tục và ngôn ngữ của tộc ta như vậy, nay còn mang theo vòng tay mười tám hạt châu đỏ của tổ tiên Ba Lặc Thiên Hãn tới, không nghe những lời nghị hòa này thật sự có chút đáng tiếc."
"Thiên Hãn!" Tên vương tộc Câu Cát địch ý kia lại muốn mở miệng.
Bố Nhật Cố Đức nhìn gã, đạm mạc nói: "Ngồi xuống đi, nghe y muốn nói cái gì."
Gương mặt tên vương tộc Câu Cát lộ rõ vẻ không vui, giận dữ ngồi xuống, căm tức nhìn Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, đối với doanh trướng quân địch, vạn người thiết kỵ, bên trong đại mạc xa xôi cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tâm vững như núi mà nghị hòa.
Lời đầu tiên vì mai này của bá tánh, bình an của thiên hạ, bờ sông không có xương cốt.
Lời thứ hai là, con đường mua bán ở Bạch Thành không thể dẫm lên vết xe đổ, ngăn chặn tham ô.
Lời thứ ba là nguyện biên giới hai nước phồn vinh, hưng thịnh qua các thời đại.
Trong doanh trướng dị tộc Thiên Hãn, hầu như ánh mắt đều dừng ở trên người Mộ Chi Minh.
Sứ thần dũng cảm hiên ngang, quân tử tuệ tâm, tuyệt thế vô song.
Nguyên nhân bởi vì thần thái ưu nhã bắt mắt của y khiến người ta liếc mắt một cái, từ núi sông đến phong nguyệt kiếp này đều không đổi.
Mộ Chi Minh dứt lời, trong doanh trướng nhất thời im lặng ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Sau khi trầm tư cân nhắc, Bố Nhật Cố Đức chậm rãi nhìn quanh bốn phía, khóe miệng mỉm cười: "Ta cảm thấy lời nói của sứ thần Đại Tấn có lý, ta đồng ý nghị hòa, các vị thì sao?"
"Thiên Hãn!" Tên vương tộc Câu Cát lại đứng lên lần nữa, "Không thể nghe theo lời của địch nhân mà phụ ý của Tiên Vương!"
Bố Nhật Cố Đức cũng không để ý, hỏi trái phải: "Những người khác có ý kiến gì? Nói một chút đi."
Trong doanh trướng, có người đồng ý nghị hòa, có người im lặng cũng có người phản đối kịch liệt.
Mặc dù người phản đối ít, nhưng những người đó trong tay đều nắm quyền cao lời nói rất có uy quyền.
Quần thần tranh chấp đến cuối cùng, Bố Nhật Cố Đức không kiên nhẫn, cao giọng: "Được rồi, để ta suy nghĩ mấy ngày, lui xuống đi."
Vương tộc Câu Cát và các tướng sĩ đứng dậy sôi nổi hành lễ, sau đó lui về phía sau ra ngoài doanh trướng.
Bố Nhật Cố Đức cầm vòng tay mười tám hạt châu đỏ đi từ trên mộc án đến trước mặt Mộ Chi Minh mang theo chút ý cười không ràng buộc và câu nệ, khiến người ta khó có thể cân nhắc ý cười này. Hắn duỗi tay nắm lấy tay trái Mộ Chi Minh kéo đến trước mặt.
Cố Hách Viêm bước lên nửa bước, sau đó đột ngột dừng lại, không di chuyển