“Được.”
Đầu tiên là bỡ ngỡ trước câu nói của cô nhưng ngay sau đó như hiểu ra, anh ta cười một cách trìu mến nhưng theo cô thì là đểu cáng.
Cầm ly rượu đưa qua tay anh ta, cụng nhẹ ly rồi chúng tôi trao nhau ánh mắt uống cạn.
Đợi mọi thứ đã ổn thỏa, cô đưa tay lên khoé môi anh ta lau nhẹ đi vết rượu dính bên mép.
“Em đợi anh ở vườn cây kế bên sảnh nhé.”
Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt nhu tình, đầy mị hoặc.
Tay từ môi anh ta lướt nhẹ xuống trái cổ rồi đến vòm ngực ấn nhẹ một cái mờ ám nói.
“Anh sẽ đến và làm em thấy vui vẻ.”
“Em chờ anh…”
Vậy là đã xong một cuộc hẹn mờ ám.
Anh ta cũng không ở lâu hơn nữa mà nhanh chóng rời đi đến chỗ đối tác.
Hiện nơi đây chỉ còn mình cô…
Quên luôn việc ngắm Mộ Hàn cô quay lưng chuẩn bị rời đi thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Mở máy lên thì cô thấy có rất nhiều tin nhắn của anh và cuộc gọi đến.
“Bối Hi, em gạt anh.”
Đây là tin nhắn mới nhất mà anh gửi cho cô.
“Em có gạt gì đâu?”
“Vậy mà kêu không? Hỏi em một lần nữa, em có thật sự yêu anh không?”
“Có.
Tất nhiên là em rất yêu anh.”
“Vậy thì anh đang dỗi rồi, em nên xin lỗi anh.”
“…”
Chắc là anh đã thấy cô và Vỹ Trác khi nãy rồi.
Hôm nay gan ghê nhỉ? Còn biết dỗi rồi bắt cô xin lỗi nữa.
Vậy thì cho dỗi luôn.
Hôm nay cô có kế hoạch cần thực hiện, để tổng một cục rồi dỗ luôn một lần.
Không biết hôm nay học ai, học đâu ra cái thói này.
Dù thấy anh như vậy cô cũng rất thích nhưng mà…
Lỡ tôi chiều anh quá anh sinh hư thì sao?
Quay trở lại sảnh, nơi đông đúc người nhất.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang tụ tập hướng mắt lên sân khấu lớn.
Cô đi đi lại lại, tìm kiếm một người.
Bắt đầu giả bộ mệt mỏi trong người, cô tay ôm lấy bụng.
“Băng Na!”
“Có gì không?”
Cô ta quay lại nhìn cô.
Sự chán ghét và thù hận xoẹt qua mắt cô ta nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Cô làm như không biết, vẫn mệt mỏi miệng cười tiến lại gần cô ta.
“Em có thể… ra vườn cây kế bên sảnh kiếm anh Vỹ Trác hộ chị… được không?”
Hờ hững nghe cô nói, nhưng đến khi nghe thấy tên Vỹ Trác thì cô ta hí hửng quan tâm lời cô nói.
“Anh Trác ạ? Nhưng tại sao lại ra kiếm?”
Dù rất muốn ra đó cùng với tình nhân nhưng cô ta phải kìm nén, không được để lộ sơ hở.
“Chị và anh ấy có hẹn.
Nhưng mà… chị đột nhiên đau bụng và mệt quá… em qua đấy nói anh ấy không cần chờ chị nhé.”
Không để cô ta nói thêm lời nào, cô nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Làm bộ yếu đuối không có sức và ôm bụng co người rời đi.
Nấp ở một góc khuất cô nhìn cô ta hí hửng nhìn trước ngó sau rồi lẻn đi ra ngoài.
Cô thầm cười kinh trong lòng… đúng là tra nam tiện nữ.
Thật làm người khác buồn nôn…
Vậy là bước đầu đã hoàn thành.
Đúng năm phút sau người dẫn chương trình bắt đầu xuất hiện trên bục cao.
Mọi ánh đèn dưới sân khấu đều tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo.
Tất cả mọi đèn chiếu sáng đều dội ngược lên sân khấu.
Màn hình lớn ở giữa bắt đầu khởi động chạy chiếu.
“Thưa các quý ông và quý bà.”
“Rất vui vì hôm nay mọi người đã đến và chung vui mừng sinh nhật của Triệu nhị tiểu thư, Triệu Băng Na.”
“Thay mặt Triệu lão gia tôi xin một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ngày hôm nay.
Và bây giờ xin hãy hướng mắt lên màn hình, không để mọi người chờ lâu chúng ta cùng xem lại những hình ảnh và khoảng khắc đáng nhớ nhất của Triệu tiểu thư từ bé đến năm tròn 20 tuổi.”
“Xin mời.”
Đèn vụt tắt, chỉ còn duy nhất một ánh sáng mờ ảo phát ra từ chiếc tivi màn hình mỏng siêu