Cô đau khổ quần quại, nước mắt nước mũi thi nhau chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Bộ dạng hoa lê vũ đái nhìn thương tâm vô cùng.
Những ống kính và camera tất cả đều chỉa về phía cô.
Họ hô hào, lớn tiếng nói lời động viên và an ủi cô.
“Triệu Bối Hi! Con nói linh tinh gì thế hả?”
Ông Triệu ở trên bậc cao giận đến run người, bỏ mặc mọi người dù có mặt ở đây, ông hét lớn gọi cả họ tên cô ra.
“Ba… họ lại làm vậy với con mà… con đâu có sai…”
Cô khóc đến nấc lên, giọng nói không ra hơi yếu ớt đáp trả ông.
“Ông Triệu, ông nghĩ sao khi con gái nhỏ của mình lại cướp người yêu của chị?”
“Tôi nghe nói đầu năm sau Triệu đại tiểu thư và Tử thiếu gia sẽ lên kế hoạch cho hôn lễ thế kỉ.
Vậy xin hỏi chuyện xảy ra thì tính sao đây?”
“Triệu tiểu thư vậy cô tính sẽ làm gì tiếp theo ạ?”
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, canh thời gian đã chín mùi.
Cô bắt đầu di chuyển đến kế hoạch B thôi.
Gào thét dữ dội, cô lấy hai tay che tai mình lại tỏ vẻ sốc nặng và rối loạn trước nhiều câu hỏi của phóng viên.
Đứng bật dậy, cô lao mình bỏ chạy về phía trước.
Và cũng đúng như chiếc mũi thính của phóng viên mà cô đang mong chờ.
Họ thật không làm cô thất vọng…
Thấy cô bỏ chạy bọn họ cũng nhìn nhau sau đó dí đuổi theo.
Và cũng không thể thiếu rất nhiều quan khách tò mò và muốn hóng chuyện đến cùng đi theo.
Một đoàn dài nối đuôi nhau chạy thẳng theo cô.
Thấy cô đứng lặng thinh như chết chôn chân giữa rừng cây họ cũng nhanh nhẩu chạy lên xem.
Ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm trước một cảnh hãi hùng phía trước.
Ở một gốc cây cách đó không xa, hai con người đang rối thành một đoàn, họ dính chặt quấn quýt lấy nhau.
Có vẻ do quá tập trung với công việc của mình nên họ không hay biết khi có rất nhiều người đang chứng kiến cảnh quan hệ xác thịt của họ.
Nhìn thấy qua màn hình đã đủ tin tức nóng bỏng rồi giờ đây còn ngay trực tiếp, chứng kiến tận mắt.
Thật đúng là khiến người khác lau mắt mà nhìn.
Giới thượng lưu từ bao giờ đã mất chất và dung tục như vầy?
Họ thật sự thèm khát đến nỗi chơi dã chiến chốn đông người thế sao? Ngay tại vườn cây cách sảnh không xa mà có thể làm đến hăng hái đến như vậy.
Camera chưa một lần tắt của họ cứ vậy mà quay lại hết cái cảnh đáng xấu hổ và trần trụi ấy của họ.
Một lần may mắn dự tiệc sinh nhật mà đã gặp được tin tốt, mai nhất định sẽ là một ngày nóng hổi với toà soạn báo của họ.
“Băng Na… Vỹ Trác hai đứa đang làm gì vậy hả?”
Ông Triệu bị bỏ lại đằng sau, bây giờ mới có mặt để chứng kiến cảnh này.
Chuyện khi nãy còn chưa xong bây giờ chúng còn cho ông một vố lớn hơn.
Như vầy làm sao ông giải quyết được đây?
Đang mải mê với sự hoan ái mà đối phương mang lại thì giọng nói giận dữ đầy phẫn nộ của ông Triệu vang lên.
Nó như là một giọng nói kéo họ về với thực tại.
“Áaa… mọi người…”
Cô ta hoảng hốt khi thấy không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình.
Nhìn lại bản thân đang mặt đỏ au, mồ hôi nhễ nhại, bóc