“Tự trọng sao? Chị mong rằng em sẽ dùng cái tự trọng ấy để níu giữ được cái hạnh phúc của mình.”
Lữ Giao lên mặt, cô ta tỏ vẻ thách thức nhìn cô.
Đây chính xác là một lời tuyên chiến và muốn khơi lên sự đối đầu.
Cô ta rốt cuộc có gì mà lại có thể mạnh miệng như vậy? Muốn cướp người từ tay cô sao? Cô ta thật sự chưa đủ tuổi đâu.
“Thay vì nói là níu giữ thì em nghĩ là cùng nhau vun đắp mới đúng.”
“Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ?”
Mộ Hàn từ xa đi lại, không hiểu sao anh lại ngửi thấy gần đây có mùi thuốc súng.
Phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau mà cũng nguy hiểm vậy sao?
“Đúng vậy! Chị em tớ nói chuyện rất hợp ý nhau luôn.
Phải không Bối Hi?”
“Vâng.”
Anh quay trở lại bàn ăn, cô ta tỏ vẻ chỉ nói chuyện ân cần bình thường.
Cô cũng không ra vẻ khúc mắc gì mà cùng cô ta diễn một vở kịch tình thâm.
“Mộ Hàn ăn cái này đi không phải trước kia cậu rất thích sao.”
“Ừ.
Cảm ơn cậu.”
Cô ta với tay gắp một đũa thức ăn vào chén của anh, không quên ân cần mà hỏi han.
Chỉ là một bữa ăn thôi có cần mệt mỏi vậy không? Cô ta muốn nhắc khéo cho cô về việc hợp với anh hơn sao?
Đúng là nực cười!
Anh vẫn không hay biết gì về cuộc đấu tranh ngầm giữa hai người phụ nữ, hồn nhiên mà đưa đũa lên gắp chuẩn bị cho vào miệng.
“Khụ… khụ.”
Một bàn tay ở bên trên bàn thì cô giả bộ đưa lên che miệng ho, bàn tay còn lại ở dưới bàn thì âm thầm mà nhéo mạnh vào đùi anh.
Bất giác bị đau mà anh quay qua khó hiểu nhìn cô định cáo trạng thì thấy cô đang hung dữ trợn tròn mắt nhìn mình rồi lại chuyển qua nhìn đũa thức ăn trên tay mình.
Thầm thở dài một hơi trong lòng, anh âm thầm mà phỉ nhổ mình đúng là đồ ngu ngốc không hiểu nội tình.
“Bối Hi, em thích ăn cái này lắm phải không? Nếm thử đi.”
“Vâng, em rất thích.
Đặc biệt Mộ Hàn gắp em còn thích hơn.”
Ho nhẹ một tiếng rồi anh lảng tránh chuyển đũa thức ăn đấy qua chén của cô.
Thấy cô vui vẻ vậy mà anh cũng yên tâm phần nào, thật may vì vẫn có thể cứu hồi.
Sau đấy lại làm như không có gì mà anh tiếp tục cắm cúi ăn phần của mình.
Sau khi ăn xong cô ta nói anh và cô về trước đi vì còn có hẹn.
Chào tạm biệt nhau xong cô và anh lên xe.
Cô nhìn lướt qua gương chiếu hậu thì thấy cô ta vẫn đứng đấy dõi theo xe của anh.
Lưu luyến đến vậy sao?
…
“Anh và chị ấy là bạn rất thân nhỉ? Chị ấy vừa xinh đẹp vừa tài năng, lại còn rất hiểu anh và cả ba mẹ của anh nữa.
Hai người…”
“À… Em không cần quá để ý, cô ấy đúng là rất tốt.
Nhưng bọn anh không có gì cả.”
Trong lúc ngồi xe rảnh dỗi nên cô hỏi anh về mối quan hệ giữa họ, anh anh ngập ngừng một chút rồi nói cô không cần quá để tâm.
Có chút hơi nghi ngờ trong lòng nhưng cô cũng không tiếp tục truy hỏi.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng, cô không nên quá phận mà dồn dập hỏi anh.
Như vậy thì thật sự không tốt cho mối quan hệ của hai người.
Đã biết tính cách của anh cả kiếp trước lẫn kiếp này, cô tin anh sẽ không phải là dạng người lăng nhăng gì.
“Em có muốn cùng anh đi chơi không?”
Đang chăm chú lái xe thì đột nhiên anh lên tiếng hỏi cô.
Vì là cuối năm nên khá rảnh, anh và những người bạn cũng thường hay tụ tập.
“Thôi anh đi đi.
Dù sao cũng có mấy anh với nhau thôi, em đi cũng không tiện.”
Cô vẫn có khoảng cách và không được tự nhiên khi đối mặt với họ, đặc biệt là cậu bạn của anh Nhất Thiếu.
Cái tát hôm đấy cô không nói với anh và có lẽ họ cũng không nói với anh.
Năm mới tới nơi rồi cô cũng không muốn phải gặp họ trong hoàn cảnh khó chịu không mấy tốt đẹp.
Một Lữ Giao là quá đủ rồi, đến đấy chỉ đủ nghe cậu ta nói móc mà thôi.
“Đi cũng đâu có sao? Để em ở nhà một mình mà đi thì anh…”
“Không sao, em cũng có hẹn đó nha.”
“Vậy sao? Với ai vậy?”
Anh tò mò mà quay qua hỏi cô.
Đi với ai được chứ, có phải cô lại kiếm được một anh sáu múi nào đó để hẹn hò cuối năm không?
Sực tỉnh bởi suy nghĩ hoang đường của mình, anh lại nghĩ linh tinh rồi.
Làm sao cô có thể làm vậy được đúng không?
“Anh ghen hả? Yên tâm đi, em đi chơi với Cảnh Dĩnh.”
Cảnh Dĩnh sao? Cô gái này thì anh cũng biết sơ qua do được cô kể.
Như vậy thì