Cả người cô như hoá đá trước câu nói hồn nhiên của anh ta, biểu cảm khuôn mặt méo mó cứng đờ đến khó tin.
Chỉ mới ngày đầu của năm mới thôi mà, có cần phải làm vậy không?
Không thể vượt qua cú sốc to lớn này mà cô buộc miệng nói ra một câu:
“Anh bị điên hả?”
Đừng hỏi cô tại sao lại như vậy.
Không phải do cô chảnh hay vô duyên gì nhưng biểu hiện trước đây và bây giờ của anh ta quá khác.
Đừng nói đến việc gọi cô một tiếng chị đâu.
Trước kia anh ta còn hay đấu đá võ mồm với cô, sau khi sự việc của Mộ Hàn xảy ra anh ta không những khinh thường cô ra mặt mà còn không thèm nhìn cô bằng nửa con mắt nữa.
Biểu hiện khi ấy nhìn đáng ghét vô cùng.
“Chị nói gì vậy…”
Từ dưới đất đứng lên, anh ta chập choạng mà xém ngã do ngồi lâu tê chân.
Dù thật sự không muốn như vầy và còn phỉ nhổ chính bản thân mình nhưng anh không còn cách nào khác.
Anh ta thật sự hết cách rồi!
“Cái tên này.”
Mộ Hàn nhìn không nổi nữa mà tiến lên đá hắn một cái vào chân làm cho hắn ta xém ngã.
Thật may là đã vịn kịp thời vào bức tường đằng sau nếu không anh sợ mình sẽ mất hết mặt mũi ở đây luôn mất.
“Èo… vào nhà đi rồi nói.”
Cô mò vào túi lấy chìa khoá mở cửa rồi kéo theo Mộ Hàn vào nhà để một mình Nhất Thiếu lững thững cô đơn mà theo sau.
Cô và Mộ Hàn ngồi đối diện với anh ta, mắt chúng tôi nhìn nhau chằm chặp, như thể muốn khoét một lỗ trên người của nhau.
Sau một hồi đấu mắt căng thẳng thì Nhất Thiếu rốt cuộc vẫn là không đủ kiên nhẫn mà mở lời trước.
“Chị dâu, trước đây em có lỗi mong chị tha thứ cho em.”
Lời nói có vẻ vẫn chưa đủ thành ý, anh ta bèn lấy bộ ấm trà cô mới pha mà rót cho cô một ly.
Đẩy về phía trước, kính cẩn mời.
“Đừng có nói chuyện xơn xớt vậy chứ? Ai không biết còn tưởng anh và tôi rất thân nhau nữa.”
Còn không phải sao? Cô còn muốn nói thẳng ra là không một chút thân quen nữa ấy.
Nhưng vì mộ Hàn, vì làm quý cô thanh lịch nên thôi.
“Chúng ta vốn còn thân hơn cả tay với chân mà.”
Không thẹn với lòng, anh ta như bị mất trí nhớ mà nói với cô không một chút ngại ngùng.
“Anh diễn nhìn không thật chút nào đâu còn đầy mùi giả tạo đấy.
Đừng quên những gì anh đã nói và làm với tôi trước kia.”
Chửi cô là đồ xui xẻo, sao chổi.
À… còn tát cô một cái đau điếng người nữa đấy.
Tất cả cô đều nhớ rõ như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
“Con người thì chúng ta nên sống vì tương lai, đừng quá đặt nặng vấn đề quá khứ.
Một cô gái xinh đẹp và giàu lòng nhân ái như cô chắc không…”
“Tôi đặt nặng.”
“Cô… cô.”
Nhất Thiếu tức đến run người nhìn cô hai mắt như muốn toé lửa.
Anh ta đã hạ mình vậy rồi mà cô ta còn không biết điều.
Đúng là thiếu dạy bảo mà.
Mộ Hàn ngồi một bên nhìn hai người đấu khẩu:”…”
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Có phải anh đã bỏ lỡ gì đó quan trọng rồi không?
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả? Đầu năm đầu thắng cậu đừng có mà hiện ra vẻ mặt đấy.
Không có chuyện quan trọng gì thì tự biết điều mà lăn về đi.”
Mộ Hàn bực tức mà đổ dồn lên người Nhất Thiếu.
Đồ tên không hiểu phong tình làm mất khoảng thời gian bên nhau ngọt ngào của cô và anh.
Nếu không vì tình bạn xưa nay thì anh thật muốn nhanh chóng đá cậu ta ra cửa.
“Có, có, có.”
“Chuyện này chỉ có hai người, đặc biệt là chị dâu Bối Hi mới giúp được.”
Nghe thấy thế cô và anh cùng đồng loạt quay qua nhìn nhau.
Sau một hồi vòng vo tra hỏi thì cuối cùng anh chàng Phó Nhất Thiếu của chúng ta cũng mở lòng tâm sự.
“Thật ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là…”
“Cô giúp tôi làm quen với cô gái tên Cảnh Dĩnh được không?”
Thấy vẻ e thẹn của anh ta, cô không những đồng cảm mà còn ra vẻ suy tư.
Bạn thân duy nhất của cô từ khi nào lại dính phải vị ôn thần