“Hả… có làm gì có cái gì, cậu nghe lộn rồi đấy.”
Mồ hôi trên trán Nhất Thiếu chảy ròng ròng, anh thật hồ đồ mà.
Tại sao lại có thể nói chuyện đấy ngay trước mặt Mộ Hàn kia chứ?
Đâu phải không biết bạn mình yêu quý cô ta như trân bảo? Lúc tương tư người ta thì đã làm biết bao việc rồi nói chi đến bây giờ lại còn là người yêu của nhau? Mộ Hàn yêu cô ta hơn bất kì thứ gì, dù có hi sinh thân mình chắc cũng không từ.
Nếu chuyện này mà không thu xếp ổn thỏa thì coi như toi luôn.
“Trốn tránh không phải là cách đâu Nhất Thiếu à.”
Mộ Hàn ngồi sát bên cô, bàn tay to lớn của anh đưa qua nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé.
Tay lớn bọc tay nhỏ, tạo cảm giác ấm áp cho cô.
“Chuyện là…”
Dù không muốn lắm nhưng Nhất Thiếu vẫn nói à kể lại việc hôm đấy ra cho anh nghe.
Đã cố gắng nói giảm nói tránh lắm rồi nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.
Càng nói vị nào đó ngồi kia mặt càng đen thui.
Đợi đến khi nói hết ý mình muốn nói thì anh ta cũng tiêu hao hết cả sức lực.
“Tại sao em không nói cho anh từ sớm?”
Biết rằng anh đang rất tức giận nhưng vẫn kìm chế mà hỏi cô với giọng nói trầm ấm như thường ngày.
Anh không muốn to tiếng và làm cho cô sợ.
Yêu anh cô phải chịu đựng nhiều vậy sao?
Bảo bối mà anh yêu anh quý hơn bất kì thứ gì lại bị hết người này tới người kia khi dễ.
Hỏi thử một kẻ như anh làm sao có thể chịu được?
“Em không sao mà.
Không phải bây giờ đều ổn sao?”
“Đúng… đúng vậy.”
Muốn biện minh cho mình nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng kia khiến anh ta trở nên im bật.
Có lẽ mọi chuyện nên để cô giải quyết thì hơn.
Nhất Thiếu chỉ còn cách đưa ánh mắt cầu khẩn và ra hiệu cho cô nói đỡ cho mình.
“Cậu đi về đi Nhất Thiếu.”
“Hả?”
Có cần căng thẳng đến vậy không? Nếu cậu ta trách móc chửi bới anh hay thậm chí là đấm đá anh một cái cũng được.
Như vậy anh sẽ không cần lo lắng nữa nhưng cậu ta bây giờ lại hờ hững mà cho qua sao?
Anh cảm thấy còn nguy hiểm hơn là tử hình tại chỗ nữa.
“Tôi biết là tôi không đúng nhưng…”
“Nhưng đây là người tôi yêu, cậu lại năm lần bảy lượt gây khó dễ.”
Có thể xem như anh đang làm quá vấn đề lên đi.
Anh cũng muốn nhân cơ hội này mà nói rõ lại với cậu ta.
Biết rằng sau tất cả những điều cậu ta làm đều là muốn tốt cho anh nhưng nó lại làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Thấy bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng, Bối Hi đành quay qua thỏa thuận với Mộ Hàn.
Nhưng trước khi muốn nói chuyện thì cô phải xoa dịu cơn nóng giận của anh trước đã.
“Mộ Hàn…”
“Nhìn em này.”
_Chụt_
Đợi anh quay qua cô nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ thoáng qua.
Như ngọn gió thổi qua, như chuồn chuồn đạp nước.
“Không có sao mà.
Anh nhìn em xem này, một cô gái mạnh mẽ như em có phải búp bê giấy đâu mà chỉ có cái tát thôi là đã tổn thương?”
“Với lại Nhất Thiếu đã hứa sẽ đền bù mảnh đất phía Tây cho em rồi mà phải không?”
Bực tức vì phải chứng kiến và ăn cẩu lương từ hai con người kia nhưng anh ráng chịu đựng.
Vậy mà vẫn còn chưa đủ sát thương, anh ấy vậy mà còn nghe thấy cô ta nói gì thế kia?
Mảnh đất phía Tây?
Anh đã hứa đền bù khi nào?
“Thật vậy sao?”
Thấy cô nháy mắt ra hiệu cho mình nên Mộ Hàn cũng nhịp nhàng phối hợp theo.
Khuôn mặt anh vẫn giữ nét lạnh lùng mà tỏ ra nguy hiểm hỏi lại một lần nữa bạn của mình.
“Ực… thật, tất nhiên là thật… haha…”
Nhất Thiếu cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì đang khóc tới lộn hết ruột gan.
Ôi tiền của cậu, những ngày tháng xài tiền không tiếc tay của cậu có phải sắp hết rồi không?
Mảnh đất đấy cũng không phải phát triển hay nằm trong trung tâm gì cả.
Mà nó còn có phần hẻo lánh và quê mùa.
Dù cũng không mắc lắm nhưng điều quan trọng ở đây là nó buộc phải đấu giá và đã rơi vào tay của một người khác mất rồi.
Cô đây là muốn hành xác anh đúng không?
Lại phải mất công đi quan hệ rồi giấy tờ các thứ.
Số anh thật xui mà…
Sau một hồi vất vả cuối cùng cũng tống được vị khách không mời mà đến về.
Nơi đây bây giờ