Sau khi biết Công Chúa thế nhưng cũng lựa chọn cả đời không gả, thân tại triều chính, Việt Thanh Phong lập tức có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
Chu Xảo Hân dùng cái chết cùng thời gian suốt nửa đời người mới khiến Việt Thanh Phong hiểu được Việt Thanh Phong nàng trọng yếu với Chu Xảo Hân thế nào.
Dù cho cảm thấy bất khả tư nghị, cũng hiểu việc này khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng đến kiếp này Việt Thanh Phong lại không hề hoài nghi chuyện đó.
Dù mỗi lúc nửa đêm bừng tỉnh, nghi hoặc không hiểu vì sao một người bình thường như nàng lại có được sự ưu ái của người đó. Dù cho đôi khi nàng cũng tưởng tượng ngày sau các nàng sẽ thế nào, nhưng dù sao đi nữa nàng thật sự không hề có ý muốn Công Chúa cả đời không gả.
Ngơ ngác ngẩn người ở viện Hàn Lâm suốt một ngày, tựa hồ những người đi tới đi lui quanh mình đều đang thảo luận việc Vệ quốc Trưởng Công Chúa đột nhiên lên đại kim điện.
Mọi người thảo luận cả ngày, Việt Thanh Phong liền nghe nguyên một ngày.
Suốt hôm đó Việt Thanh Phong một mực trầm mặc, chờ đến khi toàn bộ mọi người trong Tàng Thư các đi rồi mới một mình lẳng lặng ngồi ở góc sáng sủa nhất ở tàng thư thất.
Lúc này đã hoàng hôn, Việt Thanh Phong quỳ gối gắt gao ôm chặt lấy chính mình, không muốn trở về.
Nàng vốn muốn cả đời nhìn Chu Xảo Hân hạnh phúc, muốn chứng kiến nàng ấy được gả cho một trượng phu tốt, nhưng vất tri bất giác hành vi của nàng lại luôn vượt quá giới hạn. Nhớ tới cảnh tượng mình và người ấy môi cùng răng quấn quýt lấy nhau dưới tàng cây nguyệt quế trong lúc hoạn nạn. Nhớ lại chính mình hôm qua len lén chạm vào nàng, Việt Thanh Phong đột nhiên vạn phần hối hận.
Bất giác vươn tay phải, trong lòng thầm căm hận sự dối trá của bản thân, Việt Thanh Phong hung hăng cắn cánh tay phải của mình.
"Ngươi đang làm gì?"
Đột nhiên từ tiền phương cách đó không xa truyền đến thanh âm nặng nề trầm thấp, Việt Thanh Phong không dám tin ngẩng đầu.
Ngưới tới theo chiều ngược với chút ánh sáng còn dư của ngày tàn, dần dần tiến lại, tựa hồ tâm tình không tốt lắm: "Vừa rồi tỷ tỷ muốn làm gì?"
Khi thanh âm quen thuộc đến khắc sâu trong cốt nhục lại xuất hiện bên tai, Việt Thanh Phong rốt cục thanh tỉnh, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng lúc Việt Thanh Phong vừa muốn xoay người, Chu Xảo Hân đã đợi nàng suốt hai canh giờ, lòng nóng như lửa đốt rốt cục nổi giận, trực tiếp áp sát lại, ngồi xổm xuống gắt gao giữ chặt hai vai Việt Thanh Phong đang muốn chuyển động.
Tàng Thư các của Đại Chu cung lớn như vậy, Chu Xảo Hân một thân hồng sắc cung trang rực rỡ lập tức liền chế trụ Việt Thanh Phong mặc thanh bào bạch cẩm.
Chu Xảo Hân đầy người tức giận, lực đạo trên tay rất lớn, Việt Thanh Phong ngơ ngác lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, dưới ánh sáng mông lung Việt Thanh Phong nhìn nàng một thân triều phục, rốt cục nhịn không được, nhẹ giọng xác nhận: "Hành động hôm nay của ngươi có liên quan tới ta không?"
Trong thanh âm của Việt Thanh Phong tràn đầy hoài nghi cùng không xác định, mà ánh mắt nhìn người kia lại thanh đạm đến cực điểm. Chu Xảo Hân rốt cục khôi phục một ít lý trí, cười đáp: "Đương nhiên không phải, ta đâu phải loại người không biết chừng mực, cùng lắm thì tỷ tỷ chỉ là một trong số nguyên nhân mà thôi."
Dù Chu Xảo Hân không nói "nguyên nhân" này có quan trọng không thì Việt Thanh Phong cũng đã chiếm được câu trả lời mình muốn.
Dựa toàn bộ thân thể vào góc tường, ngẩng đầu nhìn hoa văn lam sắc vạn phần phức tạp được trạm chổ trên đỉnh Tàng thư các, Việt Thanh Phong cười khổ: "Đáng giá, đáng giá sao? Nếu ta là một tai hoạ, không tài không sắc lại làm hại ngươi như thế, ngươi — ngươi —"
Chậm rãi đem ánh mắt chuyển lên người Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong nhẹ giọng hỏi: "Chỉ ở bên nhau thời gian ngắn ngủi như thế mà lại không buông tay được, ngươi nói xem có phải giữa chúng ta là nghiệt duyên không."
Chưa bao giờ từng thấy nàng như thế, trước đó Chu Xảo Hân đã tưởng tượng vô số lần vẻ mặt của Việt Thanh Phong sau khi biết mình cả đời không thành gia lập thất thì như thế nào. Chắc hẳn sẽ kinh ngạc, bất ngờ, có mừng thầm, nhưng chỉ duy nhất không ngờ tới nàng sẽ "không vui".
Cúi đầu yếu ớt nở nụ cười, Chu Xảo Hân thả lỏng hai tay, trực tiếp vòng lên cổ nàng, khẽ cười nói: "Nghiệt duyên thì cũng là duyên, trước kia tỷ tỷ nói muốn cả đời này cũng không gả, ở bên cạnh ta, lúc ấy Xảo Hân còn không biết có ý gì. Nhưng hiện tại nghe tỷ tỷ nói là duyên, Xảo Hân thế này mới hiểu một chút."
Thấy nàng đến giờ phút này còn muốn giấu diếm hành động mà hai người đã làm dưới cây nguyệt quế ngày trước, nhớ lại kiếp trước người này thế nhưng có thể ẩn dấu một bí mật nhiều năm như vậy, mãi cho đến lúc chết mới nói cho nàng biết. Lòng đột nhiên dâng tràn cảm động, Việt Thanh Phong nhìn Chu Xảo Hân dùng cả thân thể ôm lấy mình, liền chậm rãi ghé sát lại.
Hai người trong lúc đó vốn gần, Việt Thanh Phong vừa nghiêng người sát lại, Chu Xảo Hân liền hiểu nàng muốn làm gì.
Bàn tay đặt phía sau Việt Thanh Phong khẽ giật, Chu Xảo Hân nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi muốn làm gì?"
Không đáp, kỳ thật ngay cả Việt Thanh phong cũng cảm thấy vừa rồi cảm xúc của mình có chút mạc danh gì diệu. Nhưng giờ khắc này, Việt Thanh Phong lại thầm nghĩ muốn làm một việc. Chậm rãi kề sát đôi môi người kia, trong hơi thở hoà lẫn hương vị của đối phương, giờ phút này Việt Thanh Phong nhướn mi cười khẽ, trong mắt tràn ngập thứ phong tình khác thường.
Đột nhiên nhớ tới ngày ấy mình cứu nàng trên lưng ngựa, rồi nàng hỏi mình tên gọi là gì, Việt Thanh Phong nhướn mày ra vẻ phong lưu, Chu Xảo Hân trong lòng khẽ động, cúi đầu nở nụ cười.
Nhìn nụ cười của nàng, đôi môi Việt Thanh Phong liền nhẹ nhàng chạm lên khoé môi cong cong của người kia.
Sống lại kiếp này ban đầu chỉ mong yên lặng nhìn nàng, nhưng nay vẫn không đổi hiểu được bản thân chỉ là lừa mình dối người. Nếu đã đến nước này, nàng liền không muốn hai người vẫn tiếp tục như gần như xa mơ hồ không rõ nữa.
Hơi thở bên môi phảng phất hoà lẫn hơi thở của đối phương, Việt Thanh Phong sau khi xác định chắc chắn rõ ràng ý tưởng của mình, vì để thể hiện quyết tâm liền ngẩng đầu liếc Chu Xảo Hân một cái rồi sát lại gần hôn nàng một chút.
Chu Xảo Hân vốn nghĩ hôm nay thu hoạch khá tốt, thấy nàng chỉ hôn một cái liền rời đi, sau đó lại hôn một cái rồi tách ra. Rốt cục không biết đến lấy thứ mấy Việt Thanh Phong chạm lên môi mình, Chu Xảo Hân khẽ cười một tiếng, kéo Việt Thanh Phong hoàn toàn dựa lên người mình.
Như có như không tựa vào người Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong hiếm hoi thấy ngượng ngùng, nàng đương nhiên biết động tác của mình vừa rồi buồn cười cỡ nào, nhưng bất đắc dĩ mỗi lần vừa mới chạm tới, nàng lại luôn không dám tiếp tục, cho nên cuối cùng chỉ có thể biểu hiện như thế.
Đột nhiên môi dưới bị cắn khẽ một cái, Việt Thanh Phong sắc mặt ửng đỏ, chậm rãi nâng mi nhìn Chu Xảo Hân trong lòng.
"Tỷ tỷ thế nào luôn khiến Xảo Hân khó xử vậy?
Nghe lời Chu Xảo Hân nói, khuôn mặt tràn đầy phong tình của Việt Thanh Phong hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhẹ nhàng vuốt ba ngàn tóc đen của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân thì thầm oán trách: "Lần trước là trong rừng nguyệt quế ở ngoại ô, lần này là đệ nhất viện mà tài tử trong thiên hạ đều mộ danh đã lâu, chọn những nơi như thế, tỷ muốn Xảo Hân phải làm thế nào?"
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ, cúi người dựa vào Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cong khoé môi, thoả mãn nói: "Như vậy kỳ thật là đủ rồi, không cần nàng làm gì. Nàng ôm ta, ta cũng ôm nàng. Chỉ cần nhìn nàng ở trong lòng ta mà cười, ta liền đặc biệt đặc biệt vui vẻ."
Thì ra cảm giác khi có thể dựa sát vào người mình thích lại tốt đẹp như vậy. Nhớ tới thân đệ đệ của Hoàng hậu bị mình thiến, nhớ tới đám nam tử dơ bẩn không chịu nổi trước mặt mình. Rồi lại nhớ tới cảm giác thoải mái tự tại khi ngồi trên lựng ngựa, mình nằm trong lòng Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân khẽ thở dài: "Ta cũng thích như vậy, không bằng tỷ tỷ theo ta về phủ Công Chúa, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, dựa vào nhau, ôm lấy nhau được không?"
Trên mặt mày khoé môi đều ngập tràn vui sướng, Việt Thanh Phong không trả lời cũng không cự tuyệt, chỉ chậm rãi đem tay phải của mình đưa qua, cùng Chu Xảo Hân mười ngón tương khấu.
Hai người ở bên nhau bất giác nhắc lại ngày ấy đêm hội hoa đăng năm Kiến Nguyên thứ tư cũng mười