"Ngươi là ai?"
Không đợi Việt Thanh Phong mở miệng, nam tử thanh nhã đối diện đã mở lời trước.
Việt Thanh Phong chậm rãi tiến lên, cách hắn khoảng hai trượng liền quỳ xuống: "Thần Hàn Lâm viện Khổng Mục của Tàng Thư Các – Việt Thanh Phong tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Việt Thanh Phong a!" Nam tử đối diện thoáng nhíu mi, sau đó tiến lên tự mình nâng Việt Thanh Phong dậy, đạm nhiên cười nói: "Bổn vương là một đêm mất ngủ cho nên mới tới nơi này giết thời gian, chỉ không biết Việt Khổng Mục vì sao đột nhiên đi rồi lại quay lại đây. Là đánh rơi thứ gì hay quên mang theo? Hay giống như bổn vương, cảm thấy đêm ở chốn hoàng cung này dài đến mức khiến người ta khó có thể chịu được?"
Thấy hắn quả nhiên biết mình, ý niệm trong đầu Việt Thanh Phong giờ phút này lại càng phát ra mãnh liệt. Một thân bản sự của người này vô tình lộ ra khi mình và Chu Xảo Hân trò chuyện, sự tình vốn đã quên thật lâu nay đột nhiên nhớ ra, há chẳng phải thiên ý sao? Có sự giúp đỡ của hắn, nàng căn bản không cần dây dưa với Chung Khiêm Đức, tự nhuộm bùn chính mình.
Đứng dậy ngẩng đầu nhìn Bình vương Chu Cao Phong ở trước mặt, Việt Thanh Phong không giấu diếm gì, thấp giọng nói: "Vương gia có thể giúp Thanh Phong được không?"
Chu Cao Phong lộ vẻ nghi hoặc, Việt Thanh Phong quỳ trước mặt hắn lại lo lắng nói tiếp: "Việt Thanh Phong thật sự không biết nên làm sao bây giờ, ta trăm phương ngàn kế để vào hoàng cung Đại Chu này, vốn nghĩ vào đây rồi có thể vứt bỏ hết thảy để cùng người mình thích ở một nơi, sớm chiều gặp gỡ. Nhưng thẳng đến hiện tại Việt Thanh Phong mới phát hiện nguyên lai mình không xứng đáng!"
"Ngươi —" Chu Cao Phong tiến lại đỡ Việt Thanh Phong.
Gắt gao bắt lấy tay hắn, Việt Thanh Phong kiên quyết nói: "Điện hạ tới nơi đây khẳng định không phải ngẫu nhiên, cũng khẳng định ngài biết Việt Thanh Phong. Cầu điện hạ trợ giúp ta, ta mặc dù không muốn ở Việt phủ nhưng cũng không muốn Việt phủ vì Việt Thanh Phong mà phải hứng chịu những lời đồn đại. Mặc dù ta rất vui khi được Công Chúa ưu ái thâm hậu, nhưng cũng không muốn nhìn Công Chúa vì ta mà bị thế nhân coi thường. Việt Thanh Phong vô năng không giúp được Công Chúa, luôn làm liên luỵ Công Chúa đã là chuyện không nên, lại có thể nào đã biết rõ hết thảy nguyên nhân mà còn thờ ơ. Điện hạ —"
"Ngươi muốn thế nào?" Khẽ thở dài, Chu Cao Phong cau mày thấp giọng: "Nàng là hoàng muội của ta, ta đương nhiên không muốn nàng và nữ tử khác có quan hệ gì khiến tổn hại thân phận. Nhưng nay nàng đã vì ngươi làm đến thế, ngươi lại sao có thể đến lúc này còn thay đổi chủ ý. Hơn nữa nếu ngươi cảm thấy ta xuất đầu liền có thể khiến nàng buông tay, vậy ngươi sai mười phần rồi. Từ nhỏ đến lớn muội muội này của ta khiến ta bội phục cùng đau đầu nhất chính là sự quật cường và kiên nhẫn của nàng. Nếu nàng không muốn tự mình buông tay thì dù ngươi muốn đi cũng quả thật là chuyện si tâm vọng tưởng."
Thấy hắn nói nhiều như vậy, rõ ràng đã động tâm, Việt Thanh Phong càng cao giọng nói: "Điện hạ, ngài giúp ta được không? Việt Thanh Phong thực sự không có cách nào khác. Nay bởi vì ta mà Công Chúa nảy ra tâm tư như vậy, hiện Hoàng Thượng tức giận còn chưa nhớ tới Thanh Phong, nếu một ngày nhớ ra, vậy Việt Thanh Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ta chết, vạn nhất nàng làm gì —"
Việt Thanh Phong nhìn vẻ mặt rối rắm giãy dụa của Chu Cao Phong ở đối diện, biết nam tử trước mặt này kỳ thật đã mềm lòng, Việt Thanh Phong lại vội vàng nhấn mạnh hậu quả của sự tồn tại của mình.
Đêm đó Việt Thanh Phong nói đến miệng lưỡi phát khô, đợi đến lúc sắc trời gần sáng thì Chu Cao Phong mới đáp ứng nàng.
***
Năm Kiến Nguyên thứ năm, ngày hai mươi ba tháng ba nông lịch.
Ngày ấy toàn bộ Đại Chu cung đột nhiên bị một tầng sương mù bao phủ. Đúng giờ Tỵ, một thân ảnh xuất hiện trong rừng.
Nàng kỳ thật không thích hồng sắc, nhưng một ngày như ngày hôm nay nàng lại đột nhiên muốn mặc một thân hồng sắc. Bước về phía trước, đứng bên dòng suối nhỏ, nhìn phản chiếu trên mặt nước chính mình một thân hoa trang nhưng sắc mặt tái nhợt. Cứ cảm thấy mình như vậy không đẹp, Việt Thanh Phong vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hai gò má, ý muốn khuôn mặt mình thêm chút huyết sắc.
Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, Việt Thanh Phong dừng động tác trên tay, chậm rãi chuyển thân mình.
Giữa làn sương mờ ảo, Chu Xảo Hân một thân cung trang hồng sắc rực rỡ từ xa xa trông lại, liền bắt gặp nữ tử ở bên bờ đối diện nhìn mình, mặt cười như hoa, tuyệt mỹ đến khiến người ta say lòng.
Đem ánh mắt từ cung trang thật dài tú mẫu đơn hồng thắm trên người Việt Thanh Phong chậm rãi chuyển qua giải lụa tím che khuất hơn nửa vai nàng, cuối cùng Chu Xảo Hân liền bị tiếng cười khẽ của Việt Thanh Phong giữ chân tại chỗ.
"Thanh Phong —" Chu Xảo Hân lần này không còn gọi nàng là "tỷ tỷ" nữa, chỉ ôn nhu gọi tên nữ tử mình thích, từ từ tiến lại.
"Chu Xảo Hân!" Cúi đầu khẽ gọi, Việt Thanh Phong tuỳ ý để Chu Xảo Hân lại gần, vươn tay đặt lên đoá hoa đào được tô điểm trên trán mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve đoá hoa đào được hoạ nơi mi gian của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lòng mừng rỡ như điên: "Hỉ hồng trang, vấn tóc, trán điểm hoa đào. Thanh Phong đây là muốn gả cho ta sao?"
Trong mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, nhẹ nhàng kéo Chu Xảo Hân tiến lên, Việt Thanh Phong thấp giọng cười yếu ớt: "Thế nhân đều nói bách hoa có linh, Thanh Phong vẫn hoài giấc mộng cùng người mình yêu giữa rừng quế ngập tràn tầm mắt cùng gắn kết suốt đời. Nhưng đáng tiếc nơi này chỉ có hoa đào, không có quế, tuy hoa đào yếu ớt dễ dàng rơi rụng không phải thứ Việt Thanh Phong yêu nhất, nhưng vì Chu Xảo Hân nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Xảo Hân ngày sau chờ chúng ta ở bên nhau, ta sẽ ở trong viện của mình trồng một mãn mục quế lâm, đền bù lại nỗi tiếc nuối ngày hôm nay, được không."
Bị Việt Thanh Phong kéo quỳ gối trước gốc đào cao lớn rợp trời mà mình bình thường vẫn chờ nàng, Chu Xảo Hân nhìn nữ