Trong phút chốc hiểu ra rốt cuộc nàng nói cái gì, ngẩng đầu nhìn Vệ quốc Trưởng Công chúa cao cao tại thượng, sắc mặt Chung Khiêm Đức ngày càng trắng bệch.
Không ngờ dưới tình huống như hôm nay hắn vẫn lo lắng cho nàng, mà Việt Thanh Phong nàng thế nhưng vẫn còn tính kế hắn, lập tức Chung Khiêm Đức muốn cười.
Lúc hắn nghĩ như vậy, quả thật cũng đột nhiên bật cười, "Giỏi, giỏi, giỏi! Giỏi cho một Việt Thị Trung, giỏi cho một Việt Thanh Phong, giỏi cho câu quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích."
Cực nhanh lấy trong lòng ra miếng ngọc bội mà Việt Thanh Phong nói là của Việt gia, Chung Khiêm Đức quỳ xuống dâng hai tay lên, "Nếu đã là thứ Trưởng Công Chúa điện hạ yêu thích, vậy thỉnh Công Chúa điện hạ giữ cẩn thận, chớ để Chung mỗ lại nhặt được!"
Một câu "nhặt được" này Chung Khiêm Đức như cắn răng gằn từng tiếng.
Cười lạnh, Chu Xảo Hân nhận lấy miếng ngọc bội trên tay hắn.
Sợi tơ buộc ngọc bội xẹt qua lòng bàn tay Chung Khiêm Đức, hắn siết chặt hai nắm đấm, mặt không chút thay đổi quỳ ở đó.
Cẩn thận vuốt ve ngọc bội của mình, biểu tình Chu Xảo Hân trở nên ngưng trọng, "Đó là chuyện đương nhiên! Lần này chỉ là ngoài ý muốn. Chung Khiêm Đức, bản cung khuyên ngươi một câu, không cần nhìn chằm chằm thứ đồ của người khác. Nếu không biết tiến bộ mà suốt ngày chỉ bằng mặt không bằng lòng thì kết cục của Chu Niết Nhàn chính là kết cục sau này của ngươi."
Chung Khiêm Đức ngẩn ra, mà người Chu gia đang lẳng lặng quỳ ở đó nghe vậy cũng toàn bộ ngẩng đầu lên.
"Ngươi —" Yết hầu khô khốc, Chung Khiêm Đức vội la lên, "Công Chúa ngài — ngài vừa rồi nói cái gì?"
Không đáp lời, tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, Chu Xảo Hân cứ thế xoay người lên ngựa.
Vệ quốc Trưởng Công Chúa, tính cả thị vệ tướng sĩ bên cạnh nàng chỉ chưa đến một khắc đều đi sạch sẽ.
Đợi Trưởng Công Chúa đi rồi, Chung Khiêm Đức vừa muốn vào phủ xem xét liền đụng phải đám Vân Hành đi tới.
Chung Khiêm Đức dừng lại, mà nhìn chăm chú mọi người bên ngoài còn đang quỳ, Vân Hành mặt không chút thay đổi nói, "Quốc cữu Chu Niết Nhàn lòng muông dạ thú, thế nhưng công nhiên ở trước mặt chúng ta ám sát Vệ quốc Công Chúa điện hạ. Công Chúa là thiên kim chi khu, sao có thể tha thứ cho kẻ khác mạo phạm!"
Chung Khiêm Đức nhíu mày, vừa muốn mở miệng đã bị Vân Hành ngắt lời.
Đưa mắt nhìn qua hắn, Vân Hành trầm giọng nói, "Chiếu theo luật Đại Chu, mạo phạm hoàng tộc phải chết! Kẻ ám sát hoàng tộc sẽ liên luỵ cửu tộc!! Hiện tại tội thần Chu Niết Nhàn đã đền tội, cửu tộc của tất cả những kẻ trong Chu phủ án theo luật cũng phải treo cổ toàn bộ."
"Sao có thể như thế?" Đám thê thiếp của Chu Niết Nhàn thi nhau hôn mê bất tỉnh, chúng nhân bên ngoài Chu phủ tức khắc như thể trời sập, khóc lóc nỉ non.
"Không được, lão nô muốn đi cầu kiến Hoàng Hậu nương nương! Sao Công Chúa có thể làm thế, có thể nào! Kia sao có thể!" Quản gia Chu phủ bật dậy lớn tiếng kêu.
"An tâm một chút chớ loạn!" Quát lên đánh gãy tiếng kêu rên của mọi người trong phủ, Chung Khiêm Đức quay đầu vội la, "Trưởng Công Chúa và Vân thị vệ đại khái đã quên nơi này là phủ Quốc cữu, là nhà mẹ của Hoàng Hậu nương nương, Công Chúa nàng —-"
"Đúng là vì đây là phủ Quốc Cữu, là mẫu gia của Hoàng Hậu nương nương, cho nên chúng ta mới không lập tức động thủ." Đi từng bước một theo cửa thềm đá xuống, Vân Hành cao giọng nói, "Bởi vì nơi này là mẫu gia của Hoàng Hậu, cho nên Công Chúa đã hạ lệnh tạm thời giam giữ toàn bộ mọi người Chu phủ ở trong phủ, chờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu biết rõ ngọn nguồn rồi sẽ định đoạt sau. Cho nên chuyện kế tiếp còn thỉnh Chung tướng quân cân nhắc."
Chung Khiêm Đức quay đầu nhìn Vân Hành đi xuống từng bước, lúc này Vân Hành cũng quay đầu dùng chất giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy nói, "Trở về lo mà khuyên nhủ Hoàng Thượng, nếu Đại Chu thật sự rối loạn, đối với ngươi hay ta hay tất cả mọi người đều không có lợi."
Không ngờ hắn lại đột nhiên nói như thế, Chung Khiêm Đức liền nhíu mày. Lúc hắn đang xuất thần suy nghĩ, Vân Hành đã dẫn theo mấy tên thủ hạ dần đi xa.
Không dám nghĩ nhiều, Chung Khiêm Đức vội vàng dẫn theo thủ hạ lao vào phủ Quốc Cữu. Toàn bộ phủ Quốc Cữu một mảnh tĩnh mịch, tối như mực.
Nghĩ đến Tĩnh Tâm hồ mà bọn họ nhắc tới vừa rồi, Chung Khiêm Đức liền gọi người dẫn đường.
Đến hồ Tĩnh Tâm, nhìn hồng y nam tử trôi nổi trên mặt hồ bên cạnh lương đình, mặc dù Chung Khiêm Đức đã có chuẩn bị nhưng vẫn không kìm được mà da đầu bất giác run lên.
Đương lúc Chung Khiêm Đức dàn xếp mọi người trong Chu phủ, hạ lệnh thủ hạ không cho phép lộ ra tin tức nào rồi vội vàng vào hoàng cung, ở một đầu khác, Chu Xảo Hân đã trở về phủ Trưởng Công Chúa.
Lúc này phủ Trưởng Công Chúa đèn đuốc sáng ngời nhưng dị thường yên ắng. Đám hạ nhân tới tới lui lui xử lý sự tình đều cúi đầu, động tác cực kỳ nhẹ, chỉ sợ rước lấy tai hoạ bất ngờ.
Cho tới giờ Trưởng Công Chúa chưa từng lưu lại nhiều quân vệ ở phủ đệ trong Yển thành như vậy, nay cả phủ Công Chúa đều bị bao vây nghiêm ngặt thật sự không thể khiến mọi người khỏi nghĩ nhiều.
"Việt đại nhân đã ngủ chưa?" Trên hành lang đụng phải thị nữ trong điện của mình, Chu Xảo Hân vừa phân phó La Hằng chỉnh binh dàn trận sẵn sàng đón quân địch lập tức bắt lấy hỏi.
Cung nữ kia co rụt người, không dám nhìn chúng tướng sĩ phía sau nàng, chỉ có thể cúi đầu dạ thưa nói, "Khởi bẩm Công Chúa, Việt đại nhân vừa rửa mặt xong, nay đã ngủ!"
"Ngủ rồi?" Nhẹ nhàng lặp lại, có điểm không thể tin được lời hạ nhân nói. Phất tay để La Hằng và thủ hạ lui ra, Chủ Xảo Hân đứng lặng bên ngoài thật lâu mới chậm rãi tiếp tục đi.
Trên đường đi nàng đụng phải Vân Tranh, nhưng không đợi Vân Tranh nói, nàng đã bất đắc dĩ chặn lời, "Người cũng đã chết, Vân Tranh ngươi nói ít thôi. Đi chuẩn bị đi, ngày mai lâm triều để đề phòng hoàng huynh và triều thần làm lớn chuyện hơn nữa, ta sẽ buông tha vài thành trì trên tay, dẫn đầu thỉnh tội xin đi Thất Mân, như vậy hết thảy đều thanh tĩnh!"
Thất Mân là một trong số lãnh địa của Vệ quốc Trưởng Công chúa, là lãnh địa duy nhất ở phương bắc. Nếu Công Chúa đi Thất Mân ở phía bắc, như vậy việc kinh doanh của Công Chúa ở trong triều mấy năm qua xem như bỏ phế. Hơn nữa Thất Mân xa như vậy, nếu Công Chúa thật sự gặp chuyện bất trắc, vậy đợi đám thành chủ tướng quân ở lãnh địa các thành phía tây mà Công Chúa sở hữu là Vu Điền, Hạ Bi, Thượng Quận, Thai Dương nhận được tin tức muốn tới hỗ trợ cứu giá cũng ngoài tầm với. Tình huống như vậy, Trưởng Công Chúa đừng nói tới việc tranh giành đế vị, ngay cả vấn đề an toàn cơ bản nhất cũng thành vấn đề.
"Nếu Công Chúa đến Thất Mân, sau có trọng binh của Vũ đế gác, nhất cử nhất động đều bị giám thị. Phía trước lại có quân Khiết Đan phương bắc tuỳ thời uy hiếp, như vậy —" Bởi vì kích động nên thanh âm của Vân Tranh lớn hơn, ngay cả song nhãn cũng biến thành xích hồng, "Hoàn cảnh như thế bảo thuộc hạ sao có thể không phụ sự giao phó của tiên đế. Ta và Vân Hành, La Hằng, còn có các tướng quân đều từng quỳ gối trước tiên đế hứa hẹn cả đời sẽ bảo vệ điện hạ ngài. Nếu Công Chúa thật sự muốn bảo vệ Việt đại nhân, sao