Sắc mặt lập tức trắng bệch, Chu Xảo Hân không dám tin hỏi lại, "Tỷ tỷ vừa rồi nói gì? Xảo Hân nghe không hiểu?"
Lòng đau nhói từng trận, đột nhiên giãy dụa khỏi vòng tay nàng, xoay người lại, không nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cao giọng trả lời, "Có lẽ năm Kiến Nguyên thứ tư đối với ta mà nói là một kiếp nạn, coi như Việt Thanh Phong ta đời trước nợ Công Chúa."
Chu Xảo Hân khựng lại, cúi đầu như lẩm bẩm tự nhủ, lại như đang oán giận, Việt Thanh Phong thấp giọng cười khổ, "Công Chúa cũng cứ coi như đây là một kiếp nạn đi."
"Nàng —"
"Ta đã cố gắng!" Thanh âm tăng cao, Việt Thanh Phong cười to nói, "Ta đã cố gắng, ta đã mong có thể ở bên nàng cả đời trong hoàng cung Đại Chu, nhưng nàng lại cố tình muốn dọn ra ngoài. Ta muốn theo nàng đến phủ Công Chúa, nhưng có người lại nói cho ta biết sự tồn tại của Việt Thanh Phong ta sẽ chỉ trở thành sỉ nhục của Chu Xảo Hân. Ta nhẫn tâm khiến nàng mất trí nhớ, có lẽ là bởi không chịu nổi ánh mắt của nàng, sẽ khiến ta chùn bước. Ta lấy lòng người này, hầu hạ kẻ kia, cứ nghĩ mình chỉ cần cắn răng nhận một đao thì Hoàng Thượng hắn có thể nhìn ta bằng cặp mắt khác, thành toàn cho ta và nàng. Nhưng kết quả thế nào? Đến cuối cùng ta cũng vẫn ngóng trông nàng có thể tới cứu ta, nhưng nàg lại cố tình tới trễ."
"Ta —"
"Nàng tới quá trễ." Nước mắt lăn dài, nghĩ đến nỗi sỉ nhục cùng kinh hãi tối nay, Việt Thanh Phong tới gần nàng, bi ai nói, "Nàng rốt cuộc có biết không, biết đã có chuyện gì xảy ra với ta không?"
Hô hấp của Chu Xảo Hân trở nên trầm trọng.
Cười cười đưa tay đặt trên ngực mình, Việt Thanh Phong tiếp tục cười, "Sáu người!"
Chu Xảo Hân nhắm chặt hai mắt, sau đó lập tức trừng to.
Gắt gao siết chặt tay đặt lên ngực mình, lần này Việt Thanh Phong run rẩy, rốt cục không cười nổi nữa, "Chờ ta mở mắt ra, bên cạnh ta có sáu người. Chu Xảo Hân nàng luôn miệng nói sẽ không để ta phải lo lắng, nói ta hãy giao hết thảy cho nàng xử trí. Nhưng hôm nay thì sao? Ở bên nàng rốt cuộc cho ta được cái gì?"
"Tỷ tỷ —" Khoé môi Chu Xảo Hân tràn ra máu tươi.
Nghiêng đầu chuyển ánh mắt qua nơi khác, Việt Thanh Phong khe khẽ nói, "Xảo Hân, coi như hết, coi như hết. Có trách thì trách Việt Thanh Phong ta không nên có tâm tư khác thường, trách thì trách Việt Thanh Phong ta không nên xuất hiện ở hội hoa đăng năm Kiến Nguyên thứ tư ấy. Phải trách thì trách ta không nên trêu chọc nàng, trách thì trách Việt Thanh Phong này không phải nam tử, cố tình lại là một nữ nhân giống nàng. Chung quy ta cũng chỉ đem lại phiền toái, luôn khiến nàng khó xử. Chỉ cần ta là nữ tử, mặc kệ thế nào người khác đều luôn có thể tìm ra lý do ta không nên tồn tại. Nay ta biến thành thế này chính là kiếp nạn của ta, cho nên coi như hết đi."
Chu Xảo Hân nhìn Việt Thanh Phong, không nói được lời nào.
Quay đầu nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng tiến lên đem hai tay áp lên đôi má nàng, tay run rẩy lau đi từng chút một vết máu trên khoé môi nàng. Tựa trán lên trán của người mình yêu, Việt Thanh Phong yếu ớt cầu xin, "Công Chúa, Xảo Hân, quên đi được không? Về sau không cần lại đến tìm ta được không? Sau này có chạm mặt thì chúng ta cũng làm như không quen biết, được không? Ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, chỉ còn một năm ta liền có thể xuất cung. Để cho ta bình bình an an vượt qua một năm cuối cùng này được không? Được không? Không cần quan tâm đến ta nữa, không cần nghĩ đến ta. Coi như hết thảy chỉ là một giấc mộng, được không? Được không!"
"Được!" Cắn môi, Chu Xảo Hân nhẹ giọng cúi đầu đáp, "Được!"
Khoé miệng lộ ra mỉm cười, Việt Thanh Phong tiếp tục nói, "Sau này mọi chuyện ổn rồi, tìm một như ý lang quân được không?"
Chu Xảo Hân không lên tiếng. Thanh âm lộ ra tia hoang mang hoảng hốt, Việt Thanh Phong lại cười nói, "Đừng tìm ai đó giống ta, được không? Ta — để ta trở thành duy nhất, nhé? Chu Xảo Hân nàng vốn cũng chỉ nên thích một mình Việt Thanh Phong ta mới phải. Ta đã đủ hào phóng rồi, cho nên cầu xin nàng về sau đừng tìm nữ nhân khác, được không?"
"Được!" Chu Xảo Hân cúi đầu, khẽ gật.
"Nếu có thể thì hãy rời khỏi Đại Chu, đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần không ở lại Yển thành. Học, học Bình Vương đi đến đất phong, được không?"
"Được!"
"Không cần lại đối nghịch với Hoàng Thượng, sống, ở bên ngoài sống thật tốt. Nhé?"
"Được!!"
"Chớ quên ta được không? Vĩnh viễn cũng đừng quên ta, được không?"
"Được!"
"......"
"......"
Sau một chốc trầm mặc ngắn ngủi, Việt Thanh Phong đột nhiên buông lơi hai tay, cúi đầu xoay người muốn đi.
Mười ngón đã cắm sâu trong lòng bàn tay, nhìn thân ảnh Việt Thanh Phong ở đằng trước, Chu Xảo Hân đột nhiên đưa tay giữ lấy người kia, siết thật chặt.
Việt Thanh Phong nhìn về một bên, vẫn không nhúc nhích.
Chậm rãi rới gần, lại chặt chẽ ôm Việt Thanh Phong từ phía sau.
Thấy nàng nghiêng đầu nhìn một bên vách tường mà thân mình phát run, nghĩ cũng không nghĩ nhiều Chu Xảo Hân liền ghé môi sát lại bả vai Việt Thanh Phong, sau đó hung hăng dùng sức cắn xuống.
Thân mình run rẩy, Việt Thanh Phong cao cao nghiêng đầu, giống như người Chu Xảo Hân cắn không phải nàng.
Dùng hết sức cắn, nhìn sườn mặt Việt Thanh Phong, mãi đến giờ phút này Chu Xảo Hân mới bi thảm phát hiện, nguyên lai ngay từ ban đầu nàng đã không phải đối thủ của Việt Thanh Phong.
Nàng ấy muốn mình mất trí nhớ, nàng liền tự mình đem độc dược trí mạng kia đút vào miệng mình. Nàng không muốn nhận ra mình, liền có thể trong suốt hơn một năm trời gặp mình lại im lặng không nói. Mà chờ nàng cảm thấy bản thân làm gì cũng đúng, nàng liền có thể không cố kỵ mình bận tâm lo lắng cho nàng, như thể không cần mạng đem thanh lợi kiếm cắm lên người. Cho tới giờ nàng ấy cũng chưa bao giờ hỏi, cũng chẳng thèm để ý xem Chu Xảo Hân này có thể đau lòng không. Nay nàng không muốn mình nữa, liền đơn giản phất tay áo tiêu sái li khai.
Trong miệng đều là vị đắng chát, lập tức cả người vô lực, nhẹ nhàng buông Việt Thanh Phong ra, cố chấp nắm tay nàng, Chu Xảo Hân yếu ớt hỏi, "Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi Thất Mân, được không?"
Việt Thanh Phong không lên tiếng, chẳng qua nghe được lời nàng nói sau liền lập tức dùng sức gạt tay nàng, rồi đi thẳng ra ngoài.
"Ha ha, ha ha." Gục ngã xuống đất nằm sõng xoài trên nền điện, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân người kia dần xa, Chu Xảo Hân thấp giọng đau đớn lẩm bẩm, "Không có khả năng, không thể nào!"
Thanh âm dần dần cao lên, Chu Xảo Hân vươn hai tay che mắt mình, lớn tiếng gào thét, "Không