Thẩm Dũ vô cùng tự giác kéo ghế ngồi cạnh Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ mang hai hộp cơm, hiển nhiên là không phải để ăn một mình.
"Tôi đói rồi." Cậu giương mắt nhìn, nhìn chằm chằm gương mặt Hoắc Duệ một lúc, lại dời tầm mắt đến món ăn đầy đủ màu sắc kia.
Có vẻ như người giúp việc ở nhà làm, rất đầy đủ dinh dưỡng.
Hoắc Duệ liếc cậu một cái: "Nếu tôi không đến, cậu định ăn cái gì?"
Thẩm Dũ liếm liếm môi.
Có vị kem đánh răng nhàn nhạt, cậu vừa mới đánh răng rửa mặt, sau gáy còn ướt nước, kéo ghế sang bên cạnh Hoắc Duệ, một tay chống lên bàn, hơi ngả người về phía trước.
Thẩm Dũ đáp: "Mì tôm."
Động tác để hộp cơm thứ hai xuống của Hoắc Duệ dừng lại một chút, chưa đẩy đến trước mặt Thẩm Dũ.
"Bảo sao gầy như vậy."
Hắn liếc nhìn quần áo Thẩm Dũ quá rộng mà lộ xương quai xanh ra ngoài, hơi thở cũng chậm mất nửa nhịp.
Nghe hắn nói, Thẩm Dũ sờ sờ cổ tay của mình: "Không đến nỗi mà."
"Kí túc xá không có ai nên cũng lười đi ra ngoài."
Cậu cũng không nói thẳng ra, cậu đã hai bữa không ăn cơm rồi.
Nhưng Hoắc Duệ hình như đã phát hiện ra: "Tối qua cậu không ăn cơm hả?"
Lại nói đến tối hôm qua, vẻ mặt Hoắc Duệ liền đen kịt.
Người này rủ mình chơi game, kết quả là chơi được nửa trận liền ngủ, hắn còn tưởng Thẩm Dũ xảy ra chuyện gì, gửi mấy tin nhắn đều chìm nghỉm, Hoắc Duệ ở một vài phương diện không đực nhạy bén cho lắm rốt cuộc cũng hiểu ra.
Người này ngủ luôn rồi.
Cho tới giờ hắn chưa từng thấy ai chơi trò bắn nhau mà mà có thể ngủ.
Thẩm Dũ là người đầu tiên.
Thẩm Dũ ngồi thẳng người, tự giác kéo hộp cơm đến trước mặt mình: "Chưa ăn."
Hai hộp cơm giống nhau, màu sắc cũng giống nhau.
Không ngọt.
Cậu khép hờ mắt, nhìn chằm chằm vào ớt xanh trong hộp ngẩn người một lúc: "Cậu muốn ăn kẹo không?"
"Không ăn cơm đi còn kẹo cái gì?" Hoắc Duệ mặt ghét bỏ.
Đã không ăn cơm lại còn nghĩ đến chuyện ăn kẹo.
Thẩm Dũ không trả lời, hỏi lại hắn: "Hộp kẹo lần trước cậu ăn hết rồi à?"
"Siêu thị trường không có loại khác, lần sau tôi ra ngoài mua cho cậu thêm..."
Thẩm Dũ gắp miếng ớt xanh, thật khó ăn.
Món mà cậu ghét nhất, không có gì so sánh được.
Nhưng là đồ ăn Hoắc Duệ mang đến, cậu cảm thấy dù sao thì mình cũng nên ăn hết.
Ngón tay cầm đũa của Hoắc Duệ hơi nắm lại: "Không ăn."
Thực ra thì, hộp kẹo kia hết từ lâu rồi.
Cũng không nhiều lắm, chỉ là một hộp nhỏ.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn cảm thấy, chuyện con trai thích ăn đồ ngọt là không ngầu, nhất là, ở trước mặt người mình thích.
Nếu như hắn nói muốn ăn, vậy thì đại khái là thừa nhận mình thích ăn kẹo, đồng nghĩa với việc thừa nhận mình thích ăn ngọt.
Như vậy không ngầu chút nào.
Mặc dù bây giờ hắn chưa có ý định bày tỏ với Thẩm Dũ, nhưng hắn không muốn lưu lại loại ấn tượng "Bản thân không ngầu chút nào" trong mắt người yêu tương lai.
Hai người ăn cơm rất chậm, bình thường Thẩm Dũ không ăn chậm như vậy, nhưng giờ cậu muốn đợi Hoắc Duệ, ăn cơm ở nhà ăn quá nhiều người xung quanh.
Theo tính tình của Hoắc Duệ, ăn xong nhất định sẽ đuổi cậu về phòng.
Hoắc Duệ cả bữa ăn không nói gì cả.
Hai người không nói với nhau câu nào, nhưng Thẩm Dũ lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Ăn cơm xong, Thẩm Dũ chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa hộp cơm, Hoắc Duệ cũng không ngăn cản cậu.
Có thể là vị đại thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không có khả năng rửa bát.
Lúc Thẩm Dũ từ bồn rửa tay công cộng trở lại, Hoắc Duệ đang lật quyển vở.
Trước kia Thẩm Dũ đã từng nhìn thấy quyển vở này, hắn đã viết mấy ngày, thậm chí còn không muốn cho cậu xem.
Cậu liếc mắt, đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn đang ở phòng kí túc, lau khô hộp cơm, sau đó về phòng lấy điện thoại của mình.
Đã hơn mười một rưỡi, Lục Sơ Hành gửi cho cậu mấy tin nhắn, đều hỏi xem cậu có thể kéo em gái không.
Thẩm Dũ đáp lại hắn một câu "Chờ một chút."
Sau đó cậu quay ra hỏi Hoắc Duệ có muốn chơi game không.
Hoắc Duệ sờ mép một quyển vở, hơi nhếch mày: "Cậu không làm bài tập hả?"
Thẩm Dũ: "..."
Cậu yên lặng một lúc, nói thật là cậu không muốn làm, cậu là người rất kiên định đã quyết định làm gì thì sẽ làm cái gì đấy, nhưng chỉ ở việc làm bài tập này, bài tập vẫn luôn phá huỷ ý chí nghị lực của cậu.
"Có." Thẩm Dũ không có tiền đồ mà cự tuyệt Lục Sơ Hành, Lục Sơ Hành gặng hỏi tại sao, Thẩm Dũ không trả lời lại.
Cậu lại về phòng lấy vở bài tập.
Tối qua làm toán, mặc dù đáp số không biết có chính xác không, nhưng dù gì thì cũng xong một môn.
Còn mệt hơn tập thể dục.
Hoắc Duệ đưa tay: "Toán à?"
Thẩm Dũ đưa vở toán đến: "Cậu muốn dạy tôi làm bài tập hả?"
Hoắc Duệ cười giễu: "Sắp liên thi rồi, với cái thành tích đó của cậu, còn không phải là lỗ hổng trong việc cải cách của Lão Trương?"
Thẩm Dũ biết rõ thành tích của mình là trình độ gì, cũng không có ý kiến gì với sự giễu cợt của Hoắc Duệ.
Cậu không có căn bản, từ trung học cơ sở, cơ bản lớp mười cũng không nhớ, có những bài toán cơn bản nhìn rất dễ, nhưng đến lúc cậu muốn vận dụng kiến thức trước kia, Thẩm Dũ lại không làm được.
Hoắc Duệ ném quyển vở mới nãy cho cậu.
"Tự xem đi." Hắn cầm vở bài tập toán của Thẩm Dũ, mặt đen đi mấy phần.
Chữ viết thực sự khá ẩu, hắn đã xem qua bài thi của Thẩm Dũ, nhiều chữ viết ngoáy, rất ít chữ viết tử tế.
Điểm trình bày của kì thi đại học cũng chiếm một phần.
Hoắc Duệ hít sâu một chút, tự nhủ mình không được tức giận.
Tức giận gì chứ, dù sao thì người này cũng là người mình thích, phải nhường cậu.
Vở ghi chép viết được mấy trang.
Thẩm Dũ mở trang đầu tiên.
Là kế hoạch học tập bắt đầu từ thứ hai.
Phân chia xong, mỗi ngày đều cần học một cái gì đó sau giờ học, mấy tờ giấy trước bị xé, không biết là gì.
Ngày 2/11 ---- Nội dung chính của toán học chính khoá tiết đầu:...!
Ngày 3/11 ---- Nội dung đầu tiên của vật lý chính khoá tiết đầu:...!
...!
Sắp xếp mỗi ngày.
Số lượng rất ít.
Thẩm Dũ cảm giác được nhịp tim mình rối loạn.
Cái này rõ ràng là không thể viết ra trong một hai ngày, coi như thành tích có khá hơn, cũng cần giở sách giáo khoa, nhìn một chút thấy mỗi bài học học được gì, điểm mấu chốt là gì.
Sau mỗi ngày kiến thức nhiều hơn.
Đại khái là đợi cậu thích ứng.
Thời gian xếp đến trước kì nghỉ đông.
"Yêu tinh phiền toái, lại đây." Hoắc Duệ vẫy vẫy tay, giọng nghiến răng nghiến lợi: "Cái dạng bài này, không phải tối qua tôi viết cho cậu rồi sao?"
"Tại sao cậu lại tính ra đáp án sai?"
"Có phải cậu quên là thi đại học có thể mang máy tính vào không?"
Thẩm Dũ lờ mờ "Ầu" một tiếng.
"Tôi quên mất." Cậu rất thật thà.
Lồng ngực Hoắc Duệ chấn động kịch liệt hai cái.
Bị tức.
Hắn cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi.
Tại sao lại lấy chỉ số thông minh của mình để đi thích một yêu tinh phiền toái chứ.
Nửa ngày tiếp theo, Thẩm Dũ vượt qua sự chế giễu