"Đại ca...!Ngài..." Lục Sơ Hành sợ đến nỗi dùng cả cách gọi kính trọng.
Hoắc Duệ liếc hắn một cái: "Sao?"
Điếu thuốc trong tay Lục Sơ Hành cháy gần đến đầu ngón tay: "Không không...!Em cũng chưa bao giờ theo đuổi người khác, toàn là người ta theo đuổi em thôi."
"Ồ." Hoắc Duệ trả lời không chút cảm xúc.
Nhưng Lục Sơ Hành ngửi thấy mùi giễu cợt trong giọng nói của đại ca.
"Đại ca, anh phải tin emmmm, anh phải nhìn những cô gái kia gửi thư tình, mua đồ ăn sáng, mua bánh ngọt cho emmm..."
"Nhắc mới nhớ bạn cùng bàn hình như có người theo đuổi thì phải! Sáng nay em nhìn thấy trên bàn cậu ta có..."
Lời chưa nói xong, vẻ mặt Hoắc Duệ trở nên cực kì khó ở, Lục Sơ Hành không biết vì sao lại bị đạp một cái.
Được, hay lắm.
Lục Sơ Hành cho bắp chân, mặt oan ức kèm khiếp sợ: "...? Đại ca, em nói sai gì sao?"
Hoắc Duệ liếc hắn một cái, dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, sầm mặt phun ra hai chữ: "Ngậm mồm."
...!
"Cũng đáng đời Trần Niên Nhất."
"Hình phạt này chả giải quyết vấn đề gì, sao không để cho nó thôi học luôn đi?"
"Được rồi nói ít thôi, người ta ít nhất thì cũng tốt hơn loại người bị phát hiện yêu sớm rồi đổ hết tội lỗi cho đối phương, mấy đứa con gái đến giờ cũng chưa bị bới ra đâu."
"Nếu đã muốn bới thì chắc chắn sẽ bới ra được, nói không chừng chuyện này đã bị đè xuống rồi."
"..."
Nghi thức kéo cờ kết thúc, đám bạn học tụm năm tụm ba trở lại lớp, chuyện của Trần Niên Nhất đã bớt hot, hôm nay đột nhiên xuất hiện thông báo phê bình, mọi người lại lật lại chuyện kia một lần nữa.
Nói là thông báo phê bình, thật ra thì cũng chẳng nghiêm trọng lắm, dù sao thì chuyện lớn như vậy, đến cuối cùng cũng là phạt quản giáo, hơn nữa mấy cô gái qua lại với Trần Niên Nhất mặc dù mọi người đều biết là ai, không có ai bị gọi phụ huynh đến, chứ đừng có nói là phạt gì.
Chuyện này giống như Trần Niên Nhất tự mình gánh chịu.
Nghe những lời nghị luận kia, Trần Niên Nhất lại như người chẳng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh đi vào lớp, bình thản đi qua ánh mắt soi mói của những người đó.
Nhiều chuyện đều là tự mình làm tự mình chịu.
Lục Sơ Hành vừa bước vào cửa sau của lớp, liền nghe thấy bàn trên có tiếng bàn luận về việc Trần Niên Nhất, bước chân dừng lại một chút, quay đầu nhìn Hoắc Duệ một cái.
Hoắc Duệ hình như không nghe được những lời này, về chỗ ngồi.
Thẩm Dũ vẫn chưa về, trong lớp hơi trống, bên ngoài lại cực kì ồn ào.
Bàn tay Lục Sơ Hành siết chặt rồi lại thả ra.
Đại ca nói, hắn không mong Niên chó hối hận với những việc mình đã làm.
Bọn họ chỉ mong Niên chó có thể tốt hơn.
Lục Sơ Hành thở dài, lại nhìn về phía Niên chó, ánh mắt loé lên.
Ai rồi cũng phải trưởng thành, đều phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình gây ra.
Đang phiền muộn suy nghĩ về chuyện nhân sinh, đột nhiên có người gõ cửa sổ.
"Chào anh."
Em gái đứng ngoài cửa sổ, tóc ngắn mặt trẻ con, đôi mắt lúc nói chuyện giống như là mang theo ý cười.
Lục Sơ Hành: "...!"
Hắn vuốt lại tóc, hơi dựa người lên bàn học, một tay chống bàn, nhếch nhếch mày: "Chào em, em gái."
Đồng phục em gái kia mặc là đồng phục năm nhất, màu sắc đồng phục ba năm học của Văn Lễ khác nhau."
"Ừm phiền anh có thể giúp em đưa cái này cho Thẩm Dũ được không ạ? Em cảm ơn."
Em gái đưa một chai sữa chua tới.
Lục Sơ Hành đã bày xong tư thế: "...?"
"Cảm ơn anh!" Nói xong, em gái liếc nhìn về chỗ ngồi của Thẩm Dũ, chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Duệ."
Nhìn tợn quá, vẫn là bạn cùng bàn của Thần thoại đẹp trai lại dịu dàng.
Hai phút sau, Thẩm Dũ và Thích Vinh từ siêu thị trường trở lại.
Thích Vinh ném coca cho Lục Sơ Hành, liếc nhìn sữa chua trên bàn hắn: "Đâu ra đây?"
Lục Sơ Hành còn đang thương xót cho tình yêu của mình vừa chớm nở đã lụi tàn, đưa cho Thẩm Dũ: "Em gái kia quả thực là người trong mộng của tao, bạch nguyệt quang*, xinh đẹp, đáng yêu như vậy, nhưng lại vội tới đưa sữa chua cho bạn cùng bàn!"
* Bạch nguyệt quang (白月光): ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng người khác, thường chỉ người yêu.
Thẩm Dũ giật mình, cúi đầu nhìn sữa chua: "Cho tôi?"
Có khi là người đã đưa đồ ăn sáng.
Lục Sơ Hành gật đầu: "A, tình yêu của tui chết rùi ~"
Thích Vinh: "..."
"Học lớp nào?" Thẩm Dũ có chút bất đắc dĩ nhận lấy sữa chua, bánh ngọt buổi sáng kia còn ở trong ngăn bàn cậu, chưa chạm vào, chính là nghĩ nếu như có thể gặp lại "Người hảo tâm" kia có thể trả lại cho cô ấy.
Lục Sơ Hành gục mặt xuống bàn làm xác chết: "Không biết, không hỏi."
Người cũng đã đi rồi, còn phải vào học, ra ngoài tìm người cũng không được, tránh gây tranh cãi, Thẩm Dũ đành về chỗ ngồi.
Lúc mới ngồi xuống, cậu liền cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt ngồi cùng bàn mình.
Cậu lắc lắc sữa chua: "Sao nào? Muốn uống không?"
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm bình sữa chua kia một lúc: "Không."
Con mẹ nó thèm vào mà uống đồ mà người khác đưa cho cậu.
Mới nãy hắn cúi đầu sửa lại vở ghi chép không chú ý, thì có tiểu yêu tinh đến tặng đồ, Lục Sơ Hành có phải lâu rồi không ăn đập không, cái gì mà cũng dám nhận hộ yêu tinh phiền phức?
Thẩm Dũ ừ một tiếng, "Cậu muốn uống cũng không cho uống."
Người khác mua, cũng không phải là đồ cậu mua, cậu không muốn cho Hoắc DUệ uống đồ uống của cô gái khác chút nào, cậu cười một tiếng, liếc mắt nhìn vẻ mặt Hoắc Duệ, quả nhiên là tức giận rồi.
Sắc mặt Hoắc Duệ còn đen hơn, nhét quyển vở ghi chép trên bàn vào ngăn bàn.
Hôm nay Hoắc Duệ không muốn chỉnh sửa vở ghi chép nữa.
"Này." Thẩm Dũ cất sữa chua vào ngăn bàn xong, mới lấy một hộp kẹo trong túi ra: "Hàng mới của siêu thị trường đấy, cậu thử một chút không?"
Cậu để hộp kẹo dưới mí mắt Hoắc Duệ, một hộp rất nhỏ, đoán chừng bên trong cũng không có mấy viên kẹo.
Ngón tay Thẩm Dũ động động, sau đó một cánh tay khác kéo kéo ống tay áo Hoắc Duệ.
"Thử một viên?" Cậu nhỏ giọng một tay chống cằm ngả về phía tai Hoắc Duệ.
Cổ Hoắc Duệ động, không nhận.
Thẩm Dũ kéo kéo hắn: "Tôi bóc cho."
Nói xong, rút tay về.
Nửa giây sau, một viên kẹo rắn màu quýt nằm trong lòng bàn tay Thẩm Dũ, toả ra vị trái cây nhàn nhạt, yên lặng nằm trên giấy gói kẹo.
"Đừng tức giận nha? Không phải là không cho cậu uống, nhưng đó là đồ người khác cho, tôi phải trả lại người ta."
"Tôi không thể nhận ý tốt của cô gái ấy."
Cậu nhỏ giọng giải thích cho Hoắc Duệ.
Người này