Mặc dù chuyện này là bản thân Thẩm Dũ yêu cầu, nhưng bị Hoắc Duệ nói ra, còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Thẩm Dũ chần chờ mấy giây: "Tôi nói mơ hả?"
Trong trí nhớ của cậu, cậu hình như chưa từng nói mơ bao giờ.
Hoắc Duệ ngừng một giây, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy, nhưng chỉ vẻn vẹn một giây, rất nhanh lại khôi phục bộ dạng "Tôi không vừa mắt với ai hết", cứng rắn ha một tiếng: "Tôi còn có thể chém gió sao?"
Cúi người bắt đầu dọn dẹp khay giữ nhiệt bừa bộn.
Thẩm Dũ ồ một tiếng, có thể lúc bị bệnh bản thân tương đối yếu ớt theo bản năng sẽ gọi tên người mình tin tưởng nhất.
Hắn mặc xong áo khoác, ngồi ở mép giường đi giày.
Hoắc Duệ rõ ràng không biết làm việc nhà, rất khó chịu xếp cặp lồng giữ nhiệt, nhưng vẫn kiềm chế tâm trạng thu dọn đồ.
Thẩm Dũ cũng không giúp, cậu ngủ cả ngày người không còn sức lực, đầu vẫn có chút choáng váng, chi bằng nghỉ ngơi một chút.
Bên ngoài phòng truyền dịch truyền đến tiếng mở cửa.
"Thầy ơi, em đau bụng..."
Là một giọng nữ nức nở, tiếp theo là tiếng hỏi thăm của bác sĩ.
Thẩm Dũ đột nhiên ý thức được nơi này cách âm không được tốt lắm, bên ngoài nói gì bọn họ cũng có thể nghe rõ, những lời ấp ủ muốn nói ra khỏi miệng trong nháy mắt đã nuốt trở lại.
Phòng truyền dịch yên tĩnh một chút, Hoắc Duệ cầm điện thoại gọi cho tài xế gia đình đến cổng trường đợi hắn, lấy đồ đi, Thẩm Dũ vẫn yên lặng nhìn hắn.
Mấy phút sau, cửa phòng truyền dịch mở ra, bác sĩ dẫn nữ sinh vào, thấy hai người vẫn còn ở lại đây, mặt ghét bỏ: "Còn chưa chịu về hả? Định ở đây một đêm sao?"
Cô gái kia cũng không ngờ rằng có người ở đây, hơn nữa lại còn là hai người, lập tức ngây ra, có khi còn quên mất mình vẫn đang đau bụng.
...!
Buổi đêm của tháng mười một rất lạnh, đèn đường trường học mở sáng, cây ven đường bắt đầu rụng lá, gió thổi qua nhánh cây liền đập vào nhau.
Thẩm Dũ chậm rãi đi sau lưng Hoắc Duệ, cúi đầu đạp lên cái bóng của hắn.
Hoắc Duệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc vừa đi ra, Thẩm Dũ còn phát hiện trán hắn mướt mát mồ hôi.
Trên đường cũng không có người, toà nhà phòng học cách đó không xa sáng đèn, toàn bộ kí túc xá đều tối mịt, hai người định đi đường mòn vòng qua toà nhà kí túc xá, xung quanh lại càng thêm yên tĩnh.
Những cảnh tượng trong mơ kia giống như những mảnh vụn điên cuồng xoay tròn trong đầu cậu, Hoắc Duệ bên cạnh giường bệnh dịu dàng nói với cậu kia, Hoắc Duệ như phát điên nhắc đi nhắc lại lời nói kia, Hoắc Duệ liều mạng ôm cậu vào trong ngực trên xe kia.
Thẩm Dũ không thể không dừng lại.
Cậu dừng lại một bước, Hoắc Duệ cũng dừng lại, xoay người vén mí mắt thúc giục: "Cậu gãy chân hay là muốn ở đây hóng gió một đêm? Mai lại đến phòng y tế truyền nước tiếp?"
Nhưng Thẩm Dũ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Duệ, dường như muốn khắc ghi diện mạo thời khắc này của Hoắc Duệ vào đáy lòng, Hoắc Duệ mười bảy tuổi này rắc rối như một đứa trẻ, sau này sẽ trở nên ôn nhu và mạnh mẽ, sẽ bảo vệ mình cẩn thận, tình nguyện để bản thân chịu đựng hết tất cả những chuyện cậu quên mất mà không nói ra.
Thẩm Dũ nhớ được rất nhiều chuyện, có liên quan đến giấc mơ kia.
Cậu nghĩ, thật may là cậu trở lại mười bảy tuổi, thật may thế giới này cũng không khoa học chút nào, nếu không thì cả đời này cậu cũng sẽ không nhớ nổi mình và Hoắc Duệ đã có một khoảng thời gian yêu đương ngắn, thằng chó này còn giấu hết mấy chuyện đấy đi.
Thật sự là rất đáng ghét.
Biểu cảm của cậu giống với hôm vừa chuyển đến trường này, bướng bình như lúc chặn Hoắc Duệ trong nhà vệ sinh.
Không biết có phải là bị gió thổi không, dưới ánh đèn đường đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ.
"Hoắc Duệ." Thẩm Dũ gọi tên hắn, giọng nói rất kiên định, hoà vào tiếng gió lại cực kì rõ ràng.
Hoắc Duệ hình như cảm nhận được cái gì đó, dưới ánh đèn đường, hắn dùng bóng của mình phủ lên cả người Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ không kiêng nể gì nhìn vào mắt Hoắc Duệ: "Tôi thích cậu."
Bất kể là Hoắc Duệ bây giờ, hay là Hoắc Duệ sau này, cũng sẽ là người cậu yêu nhất trong cuộc đời.
Cậu sẽ cố gắng trở thành người xứng đáng với hắn, cũng sẽ cố gắng bảo vệ hắn, cậu hi vọng, Hoắc Duệ kiếp này có thể không cần phải mạnh mẽ như vậy, cũng không cần ôn nhu như vậy, không cần phải vĩ đại như vậy.
Hoắc Duệ kiếp trước yêu cậu nhiều như thế, vậy thì kiếp này, đổi lại cậu yêu hắn nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, nói về tuổi thật, cậu cũng tính là trâu già gặm cỏ non.
Vẻ mặt Hoắc Duệ trong nháy mắt hiện ra sự trống rỗng.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Dũ thiếu chút nữa thì cười phá lên.
Có điều cậu vẫn nhịn được.
Mấy loại vẻ mặt kì quái đặt trên người Hoắc Duệ như vậy, thật sự rất buồn cười, nhưng cũng chỉ mười mấy giây sau Hoắc Duệ liền phản ứng lại.
Hắn đưa tay kéo cổ áo Thẩm Dũ lại, sau đó không nói tiếng nào cài mấy cái cúc áo mà Thẩm Dũ chưa cài lại, chiếc áo này có dây kéo, Thẩm Dũ đã kéo dây khoá lên cao nhất.
Bất quá nếu Hoắc Duệ còn muốn làm loại chuyện "không có ích gì" này, Thẩm Dũ cũng chỉ ngoan ngoãn đứng tại chỗ để hắn cài.
Cài xong, Hoắc Duệ lại kéo cổ áo Thẩm Dũ đi về phía trước.
Miệng thì nói hùng hồn, cũng không có liên quan gì với câu nói vừa rồi: "Chết lạnh."
Thẩm Dũ bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa bị hắn kéo đi, vẫn may chân cậu chưa đứng vững, Hoắc Duệ đi cũng không gấp như vậy, cậu còn có thể theo kịp, quần áo này cũng khá lớn, không đến nỗi thít chặt Thẩm Dũ bên trong.
Chính là hai nam sinh cao lớn không kém nhau bao nhiêu lôi lôi kéo kéo, cũng may là giờ trên đường không có người, nếu không nhất định sẽ có người cho là bắt nạt.
Lúc vào kí túc, cô quản lí kí túc mặc áo len ló đầu ra mặt đầy lo âu: "Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?"
Bà nhìn Thẩm Dũ nói.
Hoắc Duệ lập tức buông lỏng tay.
Lần nữa lấy được tự do, Thẩm Dũ hữu hảo cười một tiếng: "Không sao ạ, cô ơi, bọn cháu đang đùa nhau thôi."
Mặt cô quản lí tràn đầy nghi ngờ, bà ở chỗ này đã lâu rồi, vẫn biết gương mặt của Hoắc Duệ, thằng nhóc này không phải thường xuyên đánh nhau với người khác sao? Đứa trẻ bị nó lôi kia vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi.
"Có chuyện gì có thể bảo với cô."
Hoắc Duệ: "..."
Hắn nhìn giống chuyên gia gì, phần tử hung bạo hả?
Sắc mặt lập tức chuyển sang khó ở.
Thẩm Dũ vui vẻ gật