Cả tiết ba, Hoắc Duệ chỉ điên cuồng rửa tay trong nhà vệ sinh.
Mùi hương từ cổ tay, cũng may là hắn không xịt loạn lên quần áo, người bán lừa đảo đó nói với hắn là xịt loại nước hoa này lên người thì người yêu chắc chắn sẽ cực kì thích, hắn xịt gần nửa bình lên cổ tay mình, thiếu chút thì ngạt chết.
Hắn mất thêm mấy nghìn tệ để người ở store mang đến.
Hoắc Duệ trực tiếp kéo nhãn hàng kia vào danh sách đen.
Mãi cho đến khi mùi nước rửa tay át đi mùi nước hoa, Hoắc Duệ mới trở vè phòng học, mặt cực kì khó ở.
Chưa hết buổi sáng, diễn đàn lại có một bài viết hot.
##
Lầu 1 (Chủ thớt): Hức, tui đang đi học, ngoài cửa đột nhiên có một mùi hương, một mùi nước hoa cực kì nồng nặc, như kiểu trộn rất nhiều hoa một chỗ...!Sau đó tui nhìn thấy Thần thoại biến mất trước mắt tui
Lầu 2: Bậy nào, Thần thoại sao có thể xịt nước hoa
Lầu 5: Nói không chừng người ta đang yêu đương đấy? Mấy ngày trước không phải là có tin đồn là hắn đang theo đuổi cô gái kia sao
Lầu 10: Đừng mà à à à à thà hắn cùng với Thẩm Dũ còn hơn!!
Lầu 20: Hủ nữ cút đi! Không để cho người ta yêu đương bình thường sao?
Lầu 23: Hủ nữ lầu trên đúng là lắm chuyện, yy thì được, nhưng lúc Thần thoại học cấp 2 đã đánh một nữ sinh nhập viện, trường trung học phụ thuộc của Văn Lễ đều biết.
Lầu 30: Đừng bịa chuyện được không? Tôi cũng là ở trường phụ thuộc, Thần thoại và nữ sinh kia chẳng liên quan gì đến nhau gì cả, nghe thấy chưa? Hơn nữa đánh người cũng không đánh nữ sinh kia.
Lầu 33: Chính là đánh người, hê hê
Lầu 40: Đừng có mà dở hơi, report rồi, chúng mày còn để tên thật đấy, cảm ơn tao đã report cứu chúng mày một mạng đi
Chưa hết buổi sáng, bài viết hot kia biến mất, thiếu mất quần chúng hóng drama chuyên nghiệp là Tống Dương, đến Thẩm Dũ cũng không thể thấy bài viết đó nữa.
Tiết thứ tư là tiết lịch sử, vì phải tiến hành viết chính tả, sau tiết thứ ba trong lớp đều là tiếng học thuộc bài, dĩ nhiên còn tiếng ồn ào của mấy người rỗi việc.
Thẩm Dũ một tay cầm bút nhỏ giọng đọc thuộc bài, luôn học thuộc nội dung trong vở.
Cậu học thuộc lòng còn đơn giản hơn luyện đề nhiều.
Một tay khác đưa hộp kẹo cho Hoắc Duệ.
Thẩm Dũ chuẩn bị rất nhiều hộp kẹo, mặc dù Hoắc Duệ ngoài miệng nói không ăn, nhưng lại luôn ngửi thấy mùi kẹo trái cây trên người hắn.
Thấy Hoắc Duệ không nhận, cậu chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: "Thật sự không có đâu."
Thật ra thì vẫn có mùi, chỉ là không còn gay mũi như trước nữa, bị mùi nước rửa tay pha loãng đi rất nhiều.
Hoắc Duệ sầm mặt lại ngửi cổ tay thêm một lần nữa, khứu giác của hắn sắp liệt rồi.
Hắn không mặc áo khoác, xắn ống tay áo sơ mi lên, da cổ tay kia đều bị rửa đến tróc ra.
Thẩm Dũ dứt khoát để bút xuống, hai ba phút nữa mới vào học, nước đến chân mới nhảy cũng chẳng nhảy nổi nữa, cậu đã thuộc được một nửa, lần chép chính tả này hẳn là có thể đạt yêu cầu.
Cậu xoay người liếc nhìn cổ tay phải Hoắc Duệ để trên bàn đang hận đến mức muốn chặt đi, hai người bạn cùng lớp vô tội ngồi hàng trước sợ bị vạ lây, đã sớm dời ghế chuyển đến bàn mình, hai người chen chúc trong không gian hẹp như bánh kẹp thịt.
Thẩm Dũ có thể đoán được Hoắc Duệ tại sao lại tự nhiên tự lành xịt nước hoa, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người này cũng không phải là không đáp lại lời tỏ tình của mình, có lẽ là thấy thơm thơm một chút sẽ khiến cho người ta càng thích hơn.
Mặc dù trên người hắn có là mùi mồ hôi đi nữa, Thẩm Dũ cũng sẽ không cảm thấy có gì khó ngửi cả.
Thẩm Dũ có chút đau lòng chạm vào cổ tay Hoắc Duệ một cái, da Hoắc Duệ không trắng, nhưng cổ tay và lòng bàn tay lại bị cọ đến đỏ lên, da lạnh như băng, thời tiết lạnh như vậy, người này còn vào nhà vệ sinh xả nước vào tay suốt một tiết học.
Còn tưởng hắn sẽ về kí túc đổi một bộ quần áo khác.
"Đau không?"
Sao người này lại ngốc như vậy.
Hoắc Duệ nhăn mày: "Không."
Hắn cũng không phải là con gái, có mỗi thế này cũng không đến mức thấy đau, không phải chỉ là cọ rửa nhiều hơn mấy lần sao.
Thẩm Dũ cúi người, vươn tới chỗ cánh tay Hoắc Duệ đang giả chết, vì không khống chế được cường độ, chóp mũi tiến sát lại gần phần da cổ tay.
Mùi nước hoa hoà trộn lẫn mùi nước rửa tay, chui thẳng vào trong mũi.
Thẩm Dũ chỉ ngừng mấy giây, ở chỗ Thẩm Dũ không thấy được, sống lưng Hoắc Duệ bỗng dưng thẳng tắp.
Cảm giác hơi buồn buồn ở cổ tay, nhiệt độ chóp mũi Thẩm Dũ cao hơn da tay của hắn một chút, Hoắc Duệ chỉ cảm thấy có vật gì đó truyền tới vỏ não hắn, như bắn pháo hoa trong đầu.
"Thơm lắm, thật đó, không tin cậu thử ngửi xem." Thẩm Dũ chém gió không chớp mắt.
Hoắc Duệ không duy trì tư thế im như tượng nữa, không nói gì, bản thân hắn cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Lại dỗ trẻ con nữa.
Hắn dời về chỗ ngồi, nhìn khuôn mặt nam sinh đang chậm rãi rời đi, không biết là do ánh mặt trời hay ánh đèn chiếu vào, Hoắc Duệ dường như đang nhìn thấy Thẩm Dũ mặc quần áo ở nhà, cũng cúi người cẩn thận xử lí vết thương trên tay hắn như vậy, nhưng chớp mắt một cái, lại thấy Thẩm Dũ mặc đồng phục học sinh.
Nhịp tim của Hoắc Duệ rơi mất nửa nhịp.
Tuyệt đối chỉ có gần nửa nhịp, nhiều hơn hắn cũng sẽ không thú nhận.
Hoắc Duệ nhanh mồm nhanh miệng: "Đau."
Thẩm Dũ: "...?"
Hoắc Duệ mở mắt liếc nhìn trần nhà, nghiêng đầu, cánh tay còn lại xích gần đến chỗ Thẩm Dũ một chút.
Giọng nói cứng rắn lặp lại một lần nữa: "Đau."
"Đm, đại ca và bạn cùng bàn đang làm gì thế?" Lục Sơ Hành ngáp một cái, nghe tiếng chuông vào học, mệt mỏi quay đầu.
Sao bạn cùng bàn lại hôn tay đại ca!!!
Hứ, lại còn đổi sang tay khác!
Nghe thấy vậy, Thích Vinh cũng quay đầu lại, Thẩm Dũ đang cúi thấp đầu, sát chỗ cổ tay đại ca, ở giữa chỉ cách một chút khoảng trống như vậy, mặt đại ca mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng Thích Vinh lại cảm thấy, hắn hình như nhìn thấu được sự hưởng thụ của đại ca.
Sau đó hắn tóm lấy đầu của Lục Sơ Hành: "Còn chưa hôn đâu...!chắc là đang thổi phù phù...?"
Thích Vinh không chắc chắn lắm, nói xong chính bản thân hắn cũng không tưởng tượng nổi, sao lại kì lạ như vậy.
Dù sao thì cũng chưa hôn, hắn ngồi gần, vẫn nhìn ra được.
Lục Sơ Hành: "..."
Vậy thôi cũng đủ đáng sợ rồi!
Hắn lại nghi ngờ về mấy bài viết về cp trên diễn đàn kia, nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống mà.
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Lục Sơ Hành lắc lắc đầu, hắn bị vấy bẩn rồi! Sao lại có tư tưởng kì quái như vậy chứ! Đại ca không phải vẫn đang theo đuổi cô gái nào đó sao!
...!
Tiết cuối của chiều thứ tư, là sinh hoạt lớp theo lịch của trường, bình thường không có chuyện gì đặc biệt, căn bản là sẽ không dành một tiết học để sinh hoạt lớp, chương trình học bình thường cũng đã không kịp, lại còn mơ mộng đòi ngồi đực mặt ra một tiết học!
Mấy giáo viên dạy môn chính không ai dạy bù vào tiết là may rồi.
Tống Dương lại trốn sau bàn học ăn cái gì đó, luôn luôn ngửi mùi bên cạnh.
"Sao đã qua một ngày rồi, mùi nước hoa vẫn không nhạt đi?" Hắn cả ngày đều phải chạy đi tập huấn, vừa bị huấn luyện viên đuổi về.
Bạn cùng bàn Tống Dương đau khổ tột cùng: "Vì Thẩm Dũ cũng xịt nước hoa."
Có trời mới biết hai người này bị bệnh gì, trên người Hoắc Duệ có mùi nước hoa và nước rửa tay thì cũng kệ đi, sau khi ăn trưa xong trở về, đến cả Thẩm Dũ cũng toàn mùi nước hoa, mấy người ngồi gần đó như bọn họ cảm thấy bị bức hại.
Bên ngoài lạnh như vậy, cửa sổ cuối lớp vẫn phải để mở cả ngày.
Hiện giờ đã nhạt đi không ít.
Trương Kiến Thanh ném một đống tài liệu lên bàn giáo viên, lớp học trong chớp mắt đã yên tĩnh lại.
"Tiết này, có mấy chuyện." Ông quét mắt quanh lớp học, Thẩm Dũ gần đây chăm chỉ hơn lúc mới chuyển đến rất nhiều, mỗi lần ông đi ngang qua lớp cũng thấy đang ngồi học, đây là một hiện tượng rất tích cực.
Còn Hoắc Duệ, gần đây không gây chuyện cũng là chuyện tốt.
"Đầu tiên là liên quan đến đại hội thể dục thể thao, thứ năm thứ sáu tuần sau, mấy ngày nay kỷ luật lớp chúng ta rõ ràng là có vấn đề, bị thầy chủ nhiệm bắt mấy lần!"
"Đừng tưởng đại hội thể dục thể thao sắp đến, tâm tư có thể thả lỏng lúc học hành! Còn có dấu hiệu yêu sớm nữa,