Buổi tối đi ngủ sớm, nên cho dù phải dậy từ đầu giờ mẹo (5h-7h), thì cả hai cũng không cảm thấy khó chịu.
Hai người vừa mặc quần áo xong, mở cửa phòng ra.
Đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ xa.
"Tiểu Mộc. Buổi sáng tốt lành." Quý An Dật đứng trước cửa, thấy có người nhảy từ trên xe ngựa xuống, liền cười cất tiếng chào.
Tiểu Mộc gật đầu với hắn, xem như đáp lại.
Sau khi cả ba đem rau dưa chất lên xe xong, lúc Tiểu Mộc chuẩn bị đi, Quý An Dật liền đề cập đến chuyện chiều hôm qua. "Tiểu Mộc, nhờ ngươi nói với ông chủ ngươi một tiếng, mười lăm ngày sau ta sẽ không giao đủ một trăm cân tương cá, ta quên mất đậu tương cũng cần có thời gian để ủ, đậu tương còn dư trong nhà không còn nhiều, mười lăm ngày sau ta chỉ có thể giao ra mười lăm cân tương cá."
Nói xong, Quý An Dật lấy ra hai lượng bạc, đưa cho Tiểu Mộc, rồi nói tiếp. "Ta không giao đủ một trăm cân tương cá, nên đương nhiên tiền cọc cũng không thể nhận nhiều, trước tiên ta trả ngươi hai lượng bạc. Hôm nay ca ta sẽ bắt đầu ủ đậu tương, y nói ước chừng mười ngày sau là có thể ủ xong, nếu muốn hương vị đậm đà hơn, thì phải mất trên dưới mười lăm ngày, lại thêm thời gian ngâm ướp tương cá, nói cách khác, một tháng sau mới có thể làm ra một trăm cân tương cá."
"Được. Việc này ta sẽ nói với ông chủ." Tiểu Mộc đồng ý nhưng không nhận lấy bạc, nói tiếp. "Việc này hẳn là không có vấn đề gì lớn, bây giờ các ngươi cũng đã bắt tay vào chế biến một trăm cân tương cá, tiền đặt cọc này không cần trả, ngược lại, cứ coi như đây là một nửa tiền đặt cọc của mười lăm cân tương cá kia đi."
Nói xong, Tiểu Mộc lại lưu loát đếm bốn trăm năm mươi tiền đồng đưa cho hắn. "Nếu Quý tiểu ca nhi không còn chuyện gì nữa, ta về Cảnh Dương trấn đây, tửu lâu đang chờ rau dưa."
"Được. Tiểu Mộc đi thong thả." Quý An Dật cười tiễn y lên xe ngựa, thấy xe ngựa đi xa hắn mới thu hồi tầm mắt đi vào bếp.
Điểm tâm sáng hôm nay là cháo, ăn kèm với tỏi cay kèm cải khô, mùi vị rất ngon, ai cũng ăn rất hăng say.
Bây giờ dê mẹ có thể hoàn toàn tự lập tự mình phấn đấu, hắn không nhốt nó, khi nào đói bụng nó liền tự mình đi tìm cỏ non để gặm, còn bình thường nó chỉ thích lười biếng đứng dưới tàng cây sau nhà.
Trộn thức ăn cho gà vịt xong, hắn mới mở lồng sắt thả chúng ra.
Tiểu Hoàng xì xụp ăn cháo, sau khi ăn uống no đủ, thấy gà vịt ồ ạt tuôn ra khỏi lồng, nó liền bắt đầu không thành thật tiếp cận chúng, cái đầu nho nhỏ tuy có rất nhiều ý xấu nhưng ngược lại rất có chừng mực, nhưng lúc này lại nháo đến nổi mười hai con gà con vịt không thể nào ăn cơm.
Quý An Dật có chút nhìn không được, dù có chơi thì cũng đừng dọa hư đàn gia cầm này đó, bây giờ chúng nó đang là thời điểm đẻ trứng, rất quý giá a.
"Tiểu Hoàng không được nháo." Hắn đi qua, nhắc nhở Tiểu Hoàng đang nghịch ngợm, sau đó, cúi đầu đẩy đẩy nó.
Tiểu Hoàng giật giật, nhìn thoáng qua Quý An Dật, há mồm sủa uông uông hai tiếng, phe phẩy cái đuôi thí điên thí dại vọt tới bên cạnh Đại Hoàng, nhanh chóng cuộn thành một đoàn bên cạnh nó.
Không còn chuyện gì, Quý An Dật thu hồi tầm mắt, đem quần áo đã giặt sạch phơi lên, dọn dẹp nhà cửa từ trước ra sau một lượt.
Đợi lát nữa khi mặt trời lên cao, hắn sẽ trải tấm phơi nắng ra, đem cải sợi ra phơi khô.
Lúc này, Vương Tiểu Nhị cũng vừa gánh thùng gỗ về, vườn rau ở ngoài khe núi đã tưới xong. Không lâu sau, Vương Bảo Nhi cũng qua đây, trong tay mang theo một cái bao tải nhỏ.
"Ta mang đậu nành qua đây." Đem bao tải đặt ở góc phòng, Vương Bảo Nhi cười nói một câu.
"Cái này được bao nhiêu cân?" Dừng một chút, Quý An Dật còn nói. "Ngày hôm qua ở trấn trên, ta có cố ý mua hai cái bình lớn tốt nhất, trước tiên dùng để ủ đậu tương, ngày mai Tiểu Mộc qua đây, ta sẽ nói với y một tiếng, nhờ y sáng ngày mốt mang hai cái bình qua đây."
Vương Bảo Nhi nghĩ nghĩ, đáp. "Khoảng chừng trên dưới một trăm ba mươi cân. Trong nhà còn bao nhiêu đều đã đem qua."
Đậu nành không phải là loại cây được trồng quá nhiều, giá bán ra cũng không được cao, bình thường đều là trồng ở trên bờ ruộng, diện tích cũng không nhiều.
"Quý ca nhi, tối hôm qua về nhà, ta với A Cường ca có nói chuyện với nhau." Ngừng một chút, Vương Bảo Nhi mới tiếp tục nói. "Bây giờ đã là giữa tháng tám, thời gian qua rất nhanh, không chú ý chút thì sẽ vào đông liền, phòng ốc trong nhà không phù hợp để sống qua mùa đông, bây giờ ở không cảm thấy gì, nhưng mùa đông tới thì không được, ta nghĩ, trong khoảng thời gian này tiền bán tương cá và hai loại củ cải khô, hẳn là không kém bao nhiêu, trước tiên chúng ta gấp rút sửa sang lại phòng ở, tranh thủ trước khi vào đông xây dựng phòng ốc kiên cố hơn."
Ý của y là, trong khoảng thời gian này tiền thu được từ việc bán tương cá, bọn họ không cần phải chia đều, trước tiên cứ đem chuyện phòng ở làm tốt.
Quý An Dật nghe, trong lòng ấm áp vô cùng, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ, muốn ngừng cũng không ngừng được. "Ca, không có việc gì đâu, trong tay ta vẫn còn một chút tiền, lại có tương cá và củ cải khô, xây một căn nhà mái ngói hẳn là đủ." Dừng một chút, hắn nói thêm. "Ta vốn cũng nghĩ như thế, nhưng do cảm thấy bây giờ còn sớm nên chưa nói ra. Mứt trái cây tuy chỉ bán một tháng, nhưng kiếm được đến mấy lượng bạc, hằng ngày Tiểu Mộc đều qua đây chở rau dưa, một tháng ít nhất cũng được một lượng bạc."
Hai trăm hai ngân phiếu tiền bán đứt công thức đá bào, hắn không nói cho Vương Bảo Nhi biết, dù sao số tiền này cũng hơi lớn, có chút khó nói, dù sao bây giờ cũng không cần dùng tới, trước hết cứ đặt đó đã.
"Ngươi và Tiểu Nhị đi lên huyện một chuyến, mua không ít thứ về, ta thấy trong phòng cũng biến dạng luôn rồi, tiêu không ít tiền đi." Thật ra cũng không khác với ý tứ, dù bọn hắn đã kiếm được tiền riêng của mình, nhưng cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ, đây lại là lần đầu tiên vào thành, thấy cái gì cũng muốn mua, giống như y năm đó, khi lần đầu tiên lên trấn trên, thấy cái gì cũng lạ cũng mới, hận không thể mua tất cả về nhà, a ma và a cha bán được bao nhiêu tiền đều để cho y mua, bán không được thì chỉ có thể nhìn cho đã mắt, sau này, a ma a cha đi rồi, y phải quán xuyến hết mọi việc trong nhà, lúc này y mới biết nó khó khăn cỡ nào.
Rất nhiều chuyện, phải tự mình trải qua thì mới hiểu. Vương Bảo Nhi không hạn chế Quý ca nhi tiêu tiền, bởi vì chỉ khi hắn biết được tầm quan trọng của tiền, thì hắn mới nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, có thể kiếm tiền được thì muốn xài tiền như thế nào cũng được, chỉ cần trong lòng có chừng mực.
Trước kia, khi y chưa gả vào Quý gia, mặc kệ là tỉnh hay ngủ, y đều nghĩ đến làm thế nào để kiếm tiền, kiếm được tiền mới có tiền để tiêu, bây giờ gả vào Quý gia, Quý bá ma quá keo kiệt, tiền kiếm được cũng không dùng chỉ biết khư khư giữ lấy, y một chút cũng không có, tiền kiếm được không dùng để tiêu thì có cái rắm mà dùng.
"Được, được." Quý An Dật sờ sờ mũi.
Tám lượng bạc kia, trong một lúc xúc động quả thật đã tiêu gần hết.
Vương Bảo Nhi thấy bộ dạng chột dạ kia của hắn, nhịn không được nở nụ cười, vỗ vỗ vai của hắn. "Ta không có ý gì hết, tiền kiếm được là để dùng, để cuộc sống trải qua tốt hơn. Ta chỉ nghĩ, ngươi ở trong thành kiếm được không ít tiền, tiền tích góp khoảng thời gian trước chỉ sợ không còn dư bao nhiêu, nếu muốn làm một ngôi nhà mái ngói, chúng ta phải làm rắn chắc hơn, mở rộng ra một chút, theo ta dự đoán, không phải hai mươi lượng thì không đủ, nếu có nhà mới, thế nào cũng phải mua thêm một ít gia cụ, giường a bàn ghế a thượng vàng hạ cám cũng một đống, xây xong nhà, còn phải mở tiệc mừng tân gia, tiền công mời người một ngày ba bữa cơm, tất cả đều là tiền."
Quý An Dật nghe xong thì sửng sốt. Hắn quả thật chưa hề nghĩ cẩn thận như vậy.
Trong lòng nhanh chóng âm thầm tính toán tiền túi của mình, một lần tính, hắn liền có chút choáng váng.
Đi về từ Cảnh Đêm thành, túi tiền của hắn hoàn toàn trống không. . . . . .
Bây giờ trong tay hắn chỉ còn số tiền đặt cọc Tô Cẩm Minh đưa, trong đó, có tiền để mua hai cái bình lớn, Tiểu Mộc vừa mới đưa hắn chín trăm mười tám tiền đồng, bây giờ gia tài của hắn chỉ còn hai ba đồng tiền thừa.
Đương nhiên số tiền lớn còn lại vẫn đang nằm an tĩnh trong không gian, bây giờ không thể lấy ra dùng.
Vì cái gì hắn luôn cảm thấy mình là một địa chủ? Loại cảm giác đau trứng này đến tột cùng là thế nào đây? Bây giờ tính toán lại gia tài của mình, hắn mới đột nhiên phát hiện kỳ thật mình là một kẻ nghèo xơ nghèo xác. (TT.TT)
Từ lúc trở về từ Cảnh đêm thành, hắn vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái. (ý QAD là cảm giác nhiều tiền xa hoa tráng lệ á)
Quý An Dật hung hăng véo tay mình một phen, hãy tỉnh táo lại đi chàng trai! "Ca, trong lòng ta có tính toán cả rồi."
"Ngươi thì có thể tính toán cái gì." Vương Bảo Nhi cười lên tiếng. "Nhà ở là một chuyện, đến lúc đó ta và Lưu a ma sẽ thay ngươi thu xếp mọi chuyện, ban đầu có hơi phiền toái, ngươi một cái đứa nhỏ thì có thể có tính toán gì, đến lúc đó phải để dành một ít tiền, để làm tất cả mọi chuyện khác trong nhà, tiền mở tiệc, tiền công mời người cùng với một ngày ba bữa cơm, cái này không được qua loa, đương nhiên, gỗ dùng để xây nhà mái ngói, cũng không thể qua loa, việc này đến lúc đó chúng ta sẽ bàn cụ thể hơn, A Cường ca ngươi hẳn là biết rõ hơn ta, phòng ốc của Quý gia cũng vừa mới xây xong không lâu."
Hai mươi lượng, trước kia y không hề dám nghĩ tới, nhưng chỉ ngắn ngủn mấy tháng vừa rồi, bây giờ y cảm thấy có thể thử xem, dù chỉ có một chút khả năng, y cũng phải tranh thủ đem phòng ốc sửa sang lại trước khi mùa đông đến.
Tối hôm qua, y cũng có tính toán, mười sáu tiền đồng một cân, có thể bán năm, sáu trăm cân, là hơn sáu lượng bạc. Thêm hai loại củ cải khô, hai mươi hai tiền đồng một cân, có thể bán hai, ba trăm cân, là hơn ba lượng bạc, tổng cộng là hơn mười lượng bạc, bên phía Quý ca nhi chắc vẫn còn một chút tiền tích góp, còn tiền rau dưa kia tính tổng cộng là ba lượng bạc, chính y cũng có một ít tiền riêng, tích góp được trước khi gả vào Quý gia, tính toán như vậy, thì miễn cưỡng vẫn đủ.
"Ca, ta là nói đến tiền đó, trong lòng ta đều đã có tính toán." Dừng một chút, vì muốn trấn an Vương Bảo Nhi, Quý An Dật đem tính toán của mình nói lại một lần cho y nghe. "Trước khi mùa đông đến phải đem phòng ốc xây xong, đầu tháng mười một phải khởi công, trên dưới hai mươi ngày hẳn là xong. Bây giờ là giữa tháng tám, giữa tháng chín giữa tháng mười giữa tháng mười một, vẫn còn thời gian ba tháng, món cải khô kho là bốn mươi bốn tiền đồng một cân, ba tháng là ba trăm cân, tỏi cay kèm cải khô. . . . . ."
"Từ từ." Vương Bảo Nhi nghe mà ngây ngẩn cả người.
Bốn mươi bốn tiền đồng một cân. . . . . . Đó là một cái giá trên trời!
Vốn dĩ, củ cải khô có thể bán hai mươi hai tiền đồng một cân đã là giá trên trời, thịt ba chỉ cũng chỉ tốn mười bốn tiền đồng một cân, đây là lần đầu tiên y nghe thấy củ cải có thể quý hơn thịt, bây giờ, vậy mà lại tăng giá tới bốn mươi bốn tiền đồng một cân.
Cả người y liền có điểm không khỏe.
Y không thể nào tưởng tượng nổi, người trong thành tại sao lại có thể mua một cân củ cải khô bốn mươi mươi bốn tiền đồng, cho dù hương vị nó có ngon, thì nó vẫn chỉ là củ cải khô a! Chẳng lẽ là còn có thể ăn thành vị thịt rồng.
Người thành phố rốt cuộc là sống như thế nào a? Tiền kia có phải hay không đều từ trên trời rơi xuống? Với cách nhìn của họ, y cũng choáng váng vô cùng.
"Làm sao vậy ca?" Quý An Dật buồn bực khó hiểu, thấy vẻ mặt kia của Vương Bảo Nhi. . . . . . Hắn thật sự không biết phải hình dung như thế nào.
Qua nửa ngày, cảm xúc của Vương Bảo Nhi mới dịu đi một chút, chép chép miệng hỏi. "Không phải hai mươi hai tiền đồng một cân sao? Thế nào lại tăng gấp đôi rồi? Có thể bán được sao?" Dừng một chút, y vừa vội vừa gấp nói một câu. "Quý ca nhi kiếm tiền thì kiếm tiền, nhưng chúng ta không thể nóng vội, bốn mươi bốn tiền đồng này cũng quá dọa người đi, ai lại đi mua a."
Đổi lại là y, mười tiền đồng y cũng không mua, tự mua một hai củ cải về nhà làm, hương vị hẳn cũng không kém đi, hà tất gì phải tiêu tiền uổng phí.
"Không có việc gì." Nguyên lai là việc này, Quý An Dật cười cười. "Là Tô lão bản chủ động đưa ra giá này. Ca, ngươi chưa đi nội thành nhìn nên không biết, nơi đó có trứng gà một tiền đồng một cái, ta nghe nói nếu đưa đến những tòa nhà lớn, đều là hai tiền đồng một cái, cứ mức giá này mà tính . . . . . ."
Quý An Dật cố ý khoa trương lên.
Đương nhiên, cái này cũng phải có cách thức, không phải tự nhiên mà có việc này, đây chính là đem tiền hiếu