Editor: Pun.
Khi chuồng heo vừa mới xây xong, cùng ngày hôm đó, ban đêm trời mưa to tầm tã, tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm, động tĩnh gây ra khá lớn.
Tất cả cửa sổ đều được mở ra, gió cuồn cuộn bay vào, ngủ cũng thoải mái hơn. Nhưng không ai ngờ tới, trời lại đột nhiên mưa to như vậy, gió thổi mạnh mang theo mưa thổi vào trong phòng bay lả tả khắp nơi.
Quý An Dật bị lạnh tỉnh, nhanh chóng châm một ngọn đèn. Vương Tiểu Nhị cũng tỉnh, nhanh nhẹn đem cửa sổ đóng lại.
"Chúng ta có nên ra ngoài đồng nhìn thử hay không?" Trời mưa lớn như vậy. Mấy ngày đầu tháng hắn vẫn còn nhớ như in, tới cuối tháng lại bắt đầu gây sức ép sao?
"Không." Vương Tiểu Nhị lắc lắc đầu, trầm mặt một chút, rồi nói thêm. "Dài rồi, không sợ."
Đây là muốn nói, mạ đã dài hơn hai mươi ngày rồi, có sức chống cự nhất định, sáng ngày mai lại ra xem cũng không sao.
Không cần phải nửa đêm nửa hôm mạo hiểm giữa trời mưa đi ra ngoài đồng, Quý An Dật nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một cái khăn khô lau lau chiếc chiếu, lại lật chăn bông lên, ngáp một cái, thổi đèn đi hai người tiếp tục ngủ.
Lúc bấy giờ vào rạng sáng, thế mưa rõ ràng đã nhỏ hơn, khi trời vừa sáng, thì đã không còn nghe thấy tiếng mưa rơi nữa.
Cả hai thường thức dậy vào đầu giờ mẹo (5h-7h), thói quen này tạo thành một chiếc đồng hồ sinh học, cho dù là do trời mưa, nên sắc trời ảm đảm hơn so với thường ngày một chút, thì hai người vẫn dậy rất sớm.
Mặc quần áo xong, mở cửa phòng ra, một luồng cảm giác tươi mát đập vào mặt, khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn ra.
Bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng, mưa phùn bay lất phất, có điểm giống như mưa xuân tháng ba.
Cũng không biết mưa này có kéo dài trong vài ngày tới không, Quý An Dật rất may mắn, một trăm cân củ cải khô Tô Cẩm Minh yêu cầu, hắn đều đã phơi khô xong, đang chuẩn bị trộn với nước sốt trong mấy ngày tới, sẽ không làm chậm trễ chuyện này.
Vào phòng bếp, súc miệng rửa mặt xong, hắn liền chuẩn bị đi làm cơm sáng, sáng hôm nay hắn định làm hai bát mì, để thay đổi khẩu vị.
Tối hôm qua trời mưa, vườn rau không cần tưới nước, Vương Tiểu Nhị nói với vợ một tiếng. "Vợ, ra đồng xem."
"Ừ." Quý An Dật đáp lại, rồi nói thêm. "Mặc áo tơi và đội mũ vào."
Vương Tiểu Nhị vẫn luôn kiên trì, cứ đầu giờ thìn y sẽ qua nhà thôn trưởng học quyền, bây giờ xuống ruộng nhìn thử là thích hợp nhất, buổi tối trời mưa to như vậy, cũng không biết ruộng lúa có bị gì không.
Vương Tiểu Nhị vừa mới đi một lúc, thì Tiểu Mộc cũng qua.
Hai người đem rau dưa chất lên xe xong, sau khi vội vàng hoàn thành, Tiểu Mộc vẫn như trước không hề dừng lại lâu, mà đi ngay lập tức.
Thịt ba chỉ cắt hạt lựu thêm một ít đậu tương và nước chua vào trong, ớt cũng bỏ thêm một ít, đây sẽ là một bát mì thịt chất lượng, mùi vị không quá chua.
Không có chuyện phải vội, nên Quý An Dật ngồi chờ Vương Tiểu Nhị về cùng ăn.
Mì phải nấu ngay lúc đó ăn mới ngon, mới có thể cảm nhận hết được vị ngon của nó, để quá lâu sẽ dễ làm mất đi hương vị của bát mì.
Không lâu sau Vương Tiểu Nhị đã trở về, thấy vợ đứng ở cửa chờ y, y liền nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi, vui mừng gọi. "Vợ. Thơm quá."
Trở về nhanh như vậy, chắc là ruộng lúa không có việc gì, Quý An Dật nghĩ nghĩ, cũng cười nói. "Mau vào, hôm nay chúng ta ăn mì chua cay."
"Ăn ngon." Vương Tiểu Nhị đi vào phòng bếp, ngay cả áo tơi cũng chưa cởi đã vội vàng đáp lời.
Bây giờ ngược lại Quý An Dật đã quen với cách nói chuyện này của y, nghe xong thì chỉ cười cười, không đáp lại y cái gì.
Lưu loát đem mì nấu xong, cắt một ít hành lá bỏ vào, khuấy lên, không đến một lúc, mùi thơm đặc biệt của hành bắt đầu bay ra, kèm theo vị thơm của nước chua.
Quý An Dật tự múc cho mình một bát vừa, lại múc cho Vương Tiểu Nhị một bát lớn, hai người ngồi vào bàn, vui vẻ hài lòng vùi đầu vào ăn.
Vui vẻ ăn xong cơm sáng, tinh thần cả người cũng tốt hơn.
Quý An Dật thu dọn phòng bếp, Vương Tiểu Nhị liền trộn thức ăn, đem gà vịt thả ra, dê mẹ cũng dắt ra, y không cột nó vào cây, mà để nó tự do hoạt động. Hai con chó con thì ăn mì thịt trộn với cơm thừa tối hôm qua, chúng xì xụp ăn rất vui vẻ, không hề kiêng ăn tí nào.
Giặt xong quần áo nhưng bên ngoài trời lại mưa, nên chỉ có thể phơi trong phòng đựng tạp vật.
Chỉnh lý xong xuôi thoả đáng mọi chuyện trong nhà, thấy canh giờ không sai biệt lắm, hai người liền đi qua nhà thôn trưởng.
Ngồi ngốc bên đó một lúc, Quý An Dật liền tự mình đi về trước, đóng cửa sổ và cửa phòng bếp, hắn một mình đứng trong phòng, chậm rãi làm món cải khô kho.
Trong phòng rất im ắng, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài từ nhỏ dần dần lớn hơn, tí tách tí tách, âm thanh thanh thúy trong vắt vang bên tai.
Quả thật có hơi giống với bài hát ru con. . . . . .
Quý An Dật cảm giác mình có chút buồn ngủ.
Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái, giống như có cái gì đó đang cào cửa.
Hắn ngáp một cái, nhịn không được nở nụ cười, đứng lên, mở cửa ra, thì thấy hai con chó con ướt nhẹp đứng trước cửa. "Vào đi."
Tiểu Hoàng chạy tới phe phẩy cái đuôi với Quý An Dật, thí điên thí dại chạy theo bên cạnh chân hắn, một đường đi theo đến bên cạnh bàn, sau đó, nằm úp sấp xuống bên cạnh chân hắn, nghịch ngợm duỗi móng vuốt kéo kéo dày rơm của hắn.
"Đừng nghịch." Quý An Dật dùng chân vuốt vuốt lưng nó.
Tiểu Hoàng nhận được an ủi, liền phát ra tiếng kêu giống như tiếng làm nũng, không giống như tiếng chó sủa, ngược lại giọng điệu có hơi giống với tiếng 'mị' của dê mẹ.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, sau ót Quý An Dật liền rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy hình như mình vừa xem nhẹ một cái gì đó. . . . . .
Hai mắt hắn lăng lăng nhìn Tiểu Hoàng đang nằm bên chân, lại nhìn Đại Hoàng đang im lặng ngốc một mình, hai nhóc này là huynh đệ ruột thịt với nhau đi? Sao lại khác biệt lớn như vậy?
Buổi chiều khi qua nhà thôn trưởng, hắn nhất định phải hỏi thôn trưởng nên nuôi chó như thế nào mới được, hắn cảm thấy Tiểu Hoàng hình như có hơi biến dạng.
Ít nhất, Quý An Dật không muốn như vậy.
Trộn một chậu món cải khô kho xong, hắn liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, đùa giỡn với Tiểu Hoàng đang nằm bên chân, cho nó ăn một ít món cải khô kho, vậy mà nó cũng chịu há miệng, còn xột xoạt nhai rất nên hình nên dáng, ăn xong rồi, còn cuốn cuốn đầu lưỡi, giống như ăn chưa biết vị, hai mắt lưng tròng nhìn hắn.
Quý An Dật không dám cho Tiểu Hoàng ăn nhiều, đùa một chút liền dừng tay, mặc cho nó cào giày rơm của mình như thế nào, đều làm bộ không biết.
Vừa chơi vừa làm, thời gian qua rất mau, khi Vương Tiểu Nhị vào nhà, thì hắn mới phát hiện, đã hơn nửa giờ tỵ (9h-11h) rồi.
Sau giờ cơm trưa, thế mưa rõ ràng lại lớn hơn vài phần, mơ hồ có chút giống với tối hôm qua.
Vương Tiểu Nhị mặc áo tơi đội mũ khiêng cuốc chuẩn bị xuống ruộng, Quý An Dật cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đi theo y ra đồng.
Mạ đã lớn lên không ít, trông rất cao, màu sắc rất tươi tốt, bây giờ trời mưa to gió lớn, mạ ai nhìn cũng yếu đuối, đong đưa lắc lư theo mưa gió.
Quý An Dật nhìn, trong lòng có hơi thít lại, lo lắng hỏi. "Ngốc tử, cứ tiếp tục như vậy, mạ có thể bị gãy hay không?"
"Sẽ không." Vương Tiểu Nhị giương mắt nhìn quanh cả ruộng. "Lớn lên rất tốt."
Mưa đủ, ánh mặt trời cũng tốt, theo y dự đoán, thu hoạch của sáu tháng cuối năm sẽ tốt hơn một chút so với nửa tháng đầu năm.
"Vợ, đừng xuống." Nói xong, Vương Tiểu Nhị liền đi xuống ruộng.
Trời mưa rất to, mạ đã bị chìm một nửa, phải đem nước trong ruộng xả ra, bây giờ so với đầu tháng cũng thoải mái hơn không ít.
Ngốc ở trong ruộng không lâu lắm, đánh giá lượng mưa, đem ước xả ra, lại đi dạo một vòng quanh ruộng, nhổ một vài cây mạ lớn lên cực giống cỏ dại, loại cỏ dại này nếu thị lực không tốt một chút thì quả thật là không thể phân biệt nổi, nếu bây giờ không nhổ, nó sẽ tranh giành chất dinh dưỡng với mạ, ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của mạ.
Trước khi ra khỏi nhà Quý An Dật đã bắt một nồi nước. Về đến nhà, hai người liền ngâm chân, ngược lại quần áo cũng không ướt.
Nghỉ ngơi một lúc, giờ thân (15h-17h) phải qua nhà thôn trưởng.
Quý An Dật vẫn nhớ chuyện buổi sáng mình định hỏi, lúc gần về, hắn hỏi hỏi thôn trưởng, thôn trưởng trực tiếp nói với hắn, đem hai con chó ném vào núi một vài ngày, tự nhiên liền dũng mãnh.
Đáp án này, thực 囧. . . . . .
Nhưng, hình như cũng có chút khả thi. Nhưng không phải bây giờ, hai con chó còn nhỏ, từ từ sau này thúc đẩy cũng được.
Lần này trận mưa kéo dài liên tục suốt sáu ngày, khi nhỏ khi to, nói tóm lại, lượng mưa so với đầu tháng mãnh liệt hơn một chút, nhưng không có gì đáng ngại.
Trời mưa kéo dài, trừ bỏ kiên trì qua nhà thôn trưởng học chữ, thời gian còn lại hắn đều ở trong nhà, vội vàng trộn củ cải khô, khoảng thời gian giữa, Vương Bảo Nhi có qua đây hai lần, không ngốc bao lâu liền về, y cũng chỉ theo thói quen tính qua đây nhìn một chút, trọng điểm là nhìn nhìn chú heo con sau nhà, thấy khí sắc của nó đã tốt hơn, y liền yên tâm.
Đầu tháng chín, Tiểu Mộc qua đây chở hàng.
Năm mươi cân tỏi cay kèm củ cải khô, năm mươi cân món cải khô kho, cùng với mười lăm cân tương cá, đem tiền còn thừa thanh toán toàn bộ, trước tiên tiền đặt cọc một trăm cân củ cải khô, chỉ giao một lượng bạc, còn lại hai nghìn chín trăm tiền đồng, hơn nữa tiền đặt cọc của tương cá vẫn còn dư bốn trăm năm mươi tiền đồng, tiền thu về là hai lượng ba trăm năm mươi tiền đồng.
Trước kia hắn chỉ thu được hai ba đồng tiền đặt cọc vô dụng, bây giờ bổ sung lại doanh thu, gia tài tích lũy của hắn nhanh chóng tăng lên thành năm lượng, hai mươi lượng đã hoàn thành được một phần tư.
Quý An Dật vui sướng hài lòng cười, tay được tay không gảy gảy tiền trên bàn.
Bây giờ trong tay hắn vẫn còn tám trăm sáu mươi ba tiền đồng, một lát nữa ca qua đây, hắn sẽ đưa bốn trăm năm mươi tiền đồng tiền cho y.
Khi Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đến, thì thấy hai đứa nhỏ ngốc này, đang châu đầu vào nhau, ghé lên mặt bàn mà ngắm tiền.
"Ca, A Cường ca." Nghe thấy tiếng cười, Quý An Dật liền ngẩng đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế của mình một chút.
Vương Tiểu Nhị nhếch miệng cười thật tươi. "Ca, ca phu." (anh rể)
"Tiểu Mộc đã qua đây chở hàng rồi à?" Ngồi xuống cạnh bàn, Vương Bảo Nhi hỏi một câu.
Quý An Dật gật đầu đáp lời. "Vâng. Mười lăm cân tương cá, tổng cộng chín trăm tiền đồng, ca đây là bốn trăm năm mươi tiền đồng của ngươi."
Đem số tiền sớm đã được tính xong, đẩy đến trước mặt Vương Bảo Nhi.
Bốn trăm năm mươi tiền đồng, không ngờ số tiền lại lớn như vậy, tiền xếp thành một đống nho nhỏ.
Vương Bảo Nhi liền ngốc cả người, hơn nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng, ngược lại Quý A Cường đang đứng bên cạnh, buồn bực hỏi. "Quý ca nhi sao lại nhiều như vậy?"
Quý An Dật bị câu hỏi này làm cho ngã ngửa, chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nói. "Làm sao vậy? Mười lăm cân tương cá, sáu mươi tiền đồng một cân, vừa đúng chín trăm tiền đồng, chia làm hai phần, là bốn trăm năm mươi tiền đồng."
Đúng không ta? Hẳn là hắn tính không sai đi.
"Sáu, sáu, sáu mươi tiền đồng một cân?" Ngay cả Quý A Cường là người không hay biểu hiện, cũng bị tin tức chân thực này dọa ngây người.
Không phải Vương Bảo Nhi nói là mười sáu tiền đồng một cân sao? Sao bây giờ lại biến thành sáu mươi tiền đồng một cân, sáu mươi tiền đồng một cân a. . . . . .
Y nghe thấy tim của mình, đang thình thịch thình thịch đập liên hồi, cái này nhiều tiền lắm a! Tương cá kia rốt cuộc là có hương vị như nào, mới có thể bán được với giá này!
Vương Bảo Nhi cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. "Quý ca nhi không phải ngươi nói là mười sáu tiền đồng một cân sao?"
Có giá cả của củ cải khô làm ví dụ, bây giờ nghe giá sáu mươi tiền đồng một cân, y ngược lại trấn định nhanh hơn so với Quý A Cường.
Mặc dù y và Quý A Cường đều hỏi một câu, nhưng chuyện này có quan hệ đến Vương gia, y sẽ chôn ở trong lòng, chuyện này cũng không cần nói ra, nhưng nếu A Cường chủ động hỏi, y mới có thể mơ hồ nói một câu.
"Không. . . Từ từ." Mãi đến lúc này, Quý An Dật mới hậu tri bất giác nhớ tới, cái ngày hỗn loạn hôm đó. "Ca, ngày hôm đó ta đang rối rắm chuyện đậu tương, nên quên nói với ngươi, không phải mười sáu tiền đồng một cân, ta khoa tay múa chân làm hai cái thủ thế, là sáu mươi a."
Được rồi, sáu mươi tiền đồng một cân. Dù sao bọn họ cũng là người bán, giá càng cao thì kiếm càng nhiều, chỉ những đứa ngốc nguyện ý mua thì họ nguyện ý bán. Đây đều là chuyện tốt chuyện tốt a.
Đúng vậy, những kẻ có tiền kia đều là đầu đất, dùng bốn mươi bốn tiền đồng mua một cân củ cải khô, sáu mươi tiền đồng mua một cân tương cá, quả thật là tiền nhiều quá không có chỗ để mà.
Vương Bảo Nhi nhìn số tiền trên bàn, dừng một chút, hỏi một câu. "Ngày mai là có thể lấy đậu tương ra, có nên chuẩn bị đi bắt cá luôn hay không?"
Bọn họ qua đây chính là muốn hỏi về việc này. Bốn mươi cân cá, bọn họ có bốn người, cố gắng một ngày là có thể làm xong.
"Được." Thiếu chút nữa quên việc này, Quý An Dật cả người cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Hắn có chút vui mừng đến choáng váng.
Không dừng lại quá lâu, bốn nguời lấy xong công cụ, liền đóng kỹ cửa nhà,