Editor: Pun.
Đi được một đoạn, Quý An Dật thả chậm cước bộ, đến gần Vương Bảo Nhi hơn một chút, hai mắt sáng long lanh nhìn y, nhỏ giọng nói. "Ca, số lượng củ cải khô cũng tăng lên."
Vừa nghe lời này Vương Bảo Nhi lập tức dừng cước bộ. "Vội vậy có làm kịp không?"
"Không sao cả, phải một tháng nữa mới giao hàng." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói thêm. "Ta đang định thu mua hết tất cả củ cải trong thôn, hảo hảo đặt trong hầm, thừa dịp khi nào trời còn trong, đem tất cả ra phơi nắng thành củ cải khô, sáng ngày mai khi Tiểu Mộc qua đây, ta sẽ nói với y, để y mua dùm hai cái chum lớn ở trấn trên về, củ cải sau khi phơi nắng xong, sẽ được đặt vào trong và đậy kín lại, vào tháng mười một, trời sẽ mưa nhiều, nên không thể phơi nắng củ cải khô, hơn nữa, tháng mười một chúng ta phải vội vàng xây nhà, còn phải đem tiền chuẩn bị tốt, đến lúc đó nhiều người bận rộn, không thích hợp để bận việc này."
"Ừ không chỉ việc này." Vương Bảo Nhi nghe xong, khẽ nhíu mày. "Tháng mười phải bắt tay vào thu hoạch lúa nước, vừa thu hoạch xong lúa nước lại phải trồng tiếp lúa mì, ruộng nhà chúng ta, nhanh nhất cũng phải bận rộn suốt nửa tháng mới xong, không chỉ có ruộng, mà còn các loại nông sản khác nữa, phần lớn là cuối tháng chín đầu tháng mười mới có thể thu hoạch, bình thường là gặt gấp lúa nước trước xong rồi mới tiếp tục gặt nhanh các loại nông sản khác, ruộng cạn trong nhà cũng không ít, phải bận bịu thêm nửa tháng nữa mới xong, chờ việc đồng áng làm không sai biệt, tháng mười một là có thể xây nhà mới, căn bản không có thời gian rảnh."
Y cũng chỉ mới nhớ tới việc này, trước đó y thậm chí còn không hề nghĩ đến.
"Chúng ta phải đem hàng hóa của tháng chín, tháng mười, tháng mười một thậm chí là tháng mười hai đều làm xong hết, sang năm tháng một và tháng hai, thì không được, tương cá thì còn có thể, nhưng củ cải sẽ không dễ tìm, mùa xuân mưa nhiều, nên không thích hợp để phơi củ cải, củ cải khô của chúng ta lại không thể phơi nắng quá lâu, lại còn phải mang một chút giòn trong đó, cũng không được giữ quá lâu, như vậy nó sẽ lên men." Bây giờ suy nghĩ lại, Vương Bảo Nhi mới càng hoàn thiện ý tưởng của mình hơn.
"Tháng mười dù bận rộn thế nào, ngươi và Tiểu Nhị cũng phải dành ra một ít thời gian, mang củ cải khô của tháng mười hai ra phơi nắng, hôm nay ngươi có thể đem tất cả củ cải đã thu được đặt vào hầm, như thế thì không thành vấn đề."
Quý An Dật nghe, trong lòng nắm chắc hơn. "Ngày mai ta nhất định sẽ nói chuyện này với Tiểu Mộc, nửa năm tới chúng ta sẽ không làm món cải khô kho và tỏi cay kèm củ cải khô."
Khí hậu ở đây chỉ có thể trồng hai mùa củ cải, củ cải trồng vào tháng năm thu hoạch vào tháng bảy và củ cải trồng giữa hạ tuần tháng bảy thu hoạch vào trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) tháng chín. Bây giờ là đầu tháng chín, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch củ cải.
Hai người vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa không chú ý bước đi về nhà.
Quý An Dật lại nghĩ tới một chuyện. "Ca, ngươi phải bận làm đậu tương, căn bản là không có thời gian để làm ớt băm và ớt bột." Việc này, hoàn toàn không thể để Quý bá ma nhúng tay vào, xong xuôi mọi chuyện, tiền nhất định sẽ không đến được tay hắn, hắn cũng không muốn như vậy. "Ca, ngươi xem, chúng ta tìm Lưu a ma hỗ trợ được không?"
Bây giờ không làm mứt trái cây, nên không cần đường mạch nha, còn có cá để làm tương cá, cũng phải nói vói Lưu a ma một tiếng, để ông đừng bán cá, trước tiên cứ nuôi khi nào thiếu hắn sẽ qua mua.
"Được. Ngươi qua nói với Lưu a ma một tiếng đi. Nhà y cũng trồng không ít ớt a, còn chuyện củ cải, cũng nhanh chóng mua của nhà y trước đi." Vương Bảo Nhi không chút do dự gật đầu đáp ứng.
"Được. Vậy ca về làm trước đi, ta tranh thủ qua nhà Hà nhị ca nhi, rồi mới qua nhà Lưu a ma, đúng rồi, còn có nhà Chung ta a ma nữa." Vừa tới cửa nhà, còn chưa kịp ngồi nghỉ ngơi lấy sức, Quý An Dật lại phải đi ra ngoài, đi được hai bước, hình như hắn nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu bỏ lại thêm một. "Ca, khi nào Tiểu Nhị về, thì nói với y ta đi một lát rồi sẽ về."
Vương Bảo Nhi vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt càng rõ hơn vài phần. "Được đi đi, ta sẽ nói với Tiểu Nhị."
Trước kia hắn không hề để ý đến thời gian, còn không cảm thấy gì, vừa rồi khi vừa nói chuyện với ca, hắn mới phát hiện, thời gian đang qua rất nhanh, tháng chín tháng mười này phải bận rộn rất nhiều chuyện, vì nhà mới của tháng mười một, liều mạng!
Ngẫm lại khi tới tháng mười hai, vào mùa đông, bên ngoài trời có tuyết rơi, gió lạnh thổi ào ào, hai người bọn họ có thể nhàn nhã ngồi trong nhà mới ấm áp thoải mái, vừa hơ lửa sưởi ấm vừa cắn hạt dưa, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, chơi đùa cùng Đại Hoàng và Tiểu Hoàng, rồi lại nhàn nhã đánh một cái ngáp đi ngủ, cuộc sống chỉ cần như thế là đủ rồi.
Đúng rồi. Không chỉ phải vội vàng chuẩn bị hàng hóa, hắn còn phải dành ra một ít thời gian, để chuẩn bị các loại đồ ăn khô dành cho mùa đông.
Bây giờ thời gian rất eo hẹp, hắn thật hận không thể mọc thêm hai tay, dù như vậy, hắn vẫn còn ngại không đủ.
Trong đầu đang loạn lẩm bẩm một mình, dưới chân thì Quý An Dật bắt đầu chạy, vội vội vàng vàng đi vào nhà Hà nhị ca nhi, y đang phơi quần áo, thấy hắn qua đây, liền biết có sinh ý tới cửa, lập tức mặt mày hớn hở nói. "Quý ca nhi đến đây, mau vào ngồi, nhìn ngươi mồ hôi mồ kê này, sao lại gấp thế."
"Này không phải vì ta muốn nhanh chóng qua đây đưa tiền cho Hà nhị ca nhi hay sao." Giao tiếp với Hà nhị ca nhi vài lần, Quý An Dật ngược lại rất thích tính tình này của y, cũng vui vẻ tán dóc vài câu với.
Ôi, lời này thật là dễ nghe. Hà nhị ca nhi nghe, nụ cười trên mặt càng tươi thêm vài phần, hai mắt sáng lên nói. "Lời này của Quý ca nhi, càng nói càng dễ nghe." Dừng một chút, y cũng không dài dòng trực tiếp nói vào vấn đề chính. "Bây giờ cần bao nhiêu củ cả? Hôm qua ta mới tính toán, trong nhà chỉ còn lại hai mươi cân củ cải, củ cải ngoài đồng ta định mười ngày nữa thu hoạch, đủ thời gian thì hương vị mới ngon." Nói đến đây, y cười cười, lại nói tiếp. "Cái này là ta cố ý thu hoạch nhiều một chút, ta nghĩ, sinh ý của Quý ca nhi chắc chắn sẽ càng làm càng phát đạt, củ cải tự nhiên cũng liền cần nhiều hơn."
Từ lúc tiếp nhận sinh ý củ cải này, vào hạ tuần tháng bảy lúc trồng củ cải, y cố ý thương lượng với chồng mình, trồng nhiều hơn hai khối đất so với năm ngoái. Bây giờ xem ra, lúc ấy bọn họ đã đúng, sinh ý của Quý ca nhi đã càng ngày càng tốt, mắt thấy củ cải sẽ cần thừa ra một chút, lúc này không biết là muốn bao nhiêu, số hàng tích trữ của nhà y có thể sẽ không đủ, Quý ca nhi nhất định sẽ tới nhà khác mua, việc này ngược lại không hề gì, chỉ cần nhắc nhở Quý ca nhi, để hắn nhớ rõ nhà y vẫn còn củ cải chưa thu hoạch, y cũng chỉ hướng về số tiền không nhỏ này để đón năm mới, một năm rồi mấy đứa nhỏ trong nhà đều không có quần áo mới để mặc, hai người bọn họ càng khỏi cần nói.
"Hai mươi cân củ cải này. . . . . ." Quý An Dật nhíu nhíu mày. "Không đủ a. Hà nhị ca nhi sau này ngươi cứ đem củ cải qua nhà ta, củ cải thu hoạch đợt sau, ta cũng lấy toàn bộ." Hắn cũng không chần chừ mà trực tiếp cho y một câu trả lời chắc chắn, để trong lòng Hà nhị ca nhi yên tâm hơn một chút.
"Được, được, được." Cứ như vậy đáp ứng, nhất thời trong lòng Hà nhị ca nhi càng cảm thấy kiên định hơn, nhìn Quý An Dật hai mắt liền có chút tỏa sáng.
Ngồi một chút, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng xong xuôi, Quý An Dật liền đứng lên, cười nói. "Hà nhị ca nhi, ta còn phải qua nhà Chung tam a ma một chuyến, ta đi trước đây, đúng rồi, nói chuyện đậu tương lần trước, không quan tâm bây giờ trong nhà ngươi có bao nhiêu đậu tương, hoặc qua vài ngày nữa mới có thể thu, đều có thể đem qua nhà ta."
"Được. Quý ca nhi đi thong thả." Hà nhị ca nhi tươi cười đầy mặt tiễn Quý ca nhi ra khỏi nhà, thấy hắn đi xa, mới thu hồi tầm mắt.
Bây giờ trong lòng y a, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, cả người cũng thoải mái hơn không ít, tinh thần đột nhiên cũng phấn chấn hơn, quả nhiên, là người gặp phải việc vui. Tết năm nay, có thể hảo hảo trải qua rồi, buổi tối y phải cùng với chồng mình thương lượng thương lượng, bọn nhỏ thích ăn thịt khô, năm nay tiền trên tay cũng không quá căng, có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, còn có. . . . . .
Vừa cân nhắc Hà nhị ca nhi vừa vui vẻ đi vào nhà.
Khi đến nhà chung tam a ma, thì y đang ngồi dưới mái hiên, khâu quần áo, bộ quần áo kia, làm cho Quý An Dật nhớ đến một câu, không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu.
Mới ba năm cũ ba năm khâu khâu vá vá lại thêm ba năm. (chém)
Mặc dù không thê thảm đến mức như vậy, nhưng cũng còn cách không xa, hắn có thể thấy trên quần áo, đã có hai chỗ đã được vá. Cả Hà Khê thôn, người vẫn còn mặc quần áo chắp vá, quả thật là không nhiều, ngoại trừ Quý bá ma, y thuần túy là quá keo kiệt, không nỡ tiêu tiền thôi.
Chung tam a ma giống như cảm ứng được cái gì đó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy, cách đó không xa, Quý An Dật đang đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn số quần áo trong tay y có chút thất thần, y hạ mi mắt nhìn nhìn quần áo trong tay, quả thật cũng không có gì không được tự nhiên, ngược lại rất thản nhiên cười cười. "Quý ca nhi đến đây, hôm qua Chung tam thúc ngươi vào núi tìm củi, không cẩn thận vướng rách, ta thấy không có việc gì, liền vá lại cho hắn, vào núi tìm củi, ra đồng làm việc hoặc ra ngoài làm công, cũng còn có thể mặc được."
Bình thường đều làm những việc nặng mà sống, quần áo tốt một chút, quả thật không nỡ lấy ra để mặc làm việc. Dù người ta nghĩ như thế nào, đó là chuyện của người ta, cuộc sống là của chính mình, trong lòng mình hiểu rõ là được.
"Cái này rất đúng." Quý An Dật hồi thần, cười trả lời, rồi lại hỏi. "Trong nhà Chung tam a ma còn bao nhiêu ớt?"
Chung ta a ma nghĩ nghĩ. "Khoảng chừng bốn mươi cân, phải giữ lại mười cân để phơi nắng thành ớt khô. Người trong nhà ta rất thích ăn cay, mùa đông không có ớt thì không được."
"Vậy được, Chung ta a ma cứ thế mà tính, số ớt còn lại đều cắt thành ớt băm đi." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói thêm. "Chung tam a ma nhà ngươi nếu còn củ cải và đậu tương, thì đừng gánh lên trấn bán, ta đang cần gấp, nếu trong nhà còn, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu, chờ thêm vài ngày nữa, đến vụ thu hoạch củ cải, cũng như vậy có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
"Được. Trong nhà hẳn là vẫn còn trên dưới sáu bảy mươi cân, tất cả đều rửa sạch đem qua? Hay là. . . . . ." Sở dĩ y hỏi như vậy, là vì củ cải rất nhiều nước nên sẽ không thích hợp để lâu.
"Có thể rửa sạch toàn bộ mang qua, ta đang tăng cường phơi nắng làm củ cải khô." Chung tam a ma có sáu bảy mươi cân, trong nhà Hà nhị ca nhi có hai mươi cân, còn thiếu hơn hai trăm cân, không biết trong nhà Lưu a ma có đủ hay không, Quý An Dật cân nhắc trong đầu.
Một trăm năm mươi cân hàng, ít nhất phải ba trăm cân củ cải mới làm đủ.
"Được, ta sẽ rửa sạch số củ cải trong nhà đem qua, rồi mới tiếp tục cắt ớt." Y cũng mơ hồ biết một chút, trước tiên phải phơi nắng củ cải, mới có thể làm món cải khô kho.
"Được. Làm phiền Chung tam a ma, ta còn phải qua nhà Lưu a ma một chuyến, ta đi đây." Nói xong, Quý An Dật cười đứng lên, cùng Chung tam a ma nói hai ba câu, mới vội vội vàng vàng chạy về hướng nhà Lưu a ma.
Lưu Tú đang quét dọn trong sân, thấy Quý An Dật, trên mặt liền nở một nụ cười thật sáng lạn. "Quý ca nhi."
"Lưu ca nhi, a ma ngươi có ở nhà không?" Khi đến gần, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thấy người, Quý An Dật hỏi một câu.
"A ma đi giặt quần áo, chắc là gần về rồi, Quý ca nhi có việc gì không? Nếu không, ta đi gọi a ma về nha." Nói xong, y liền chuẩn bị ném cây chổi trên tay.
Quý An Dật vừa nghe, vội nói tiếp. "Không vội, cũng không có việc gì gấp, chờ Lưu a ma