Editor: Pun.
Ngày mới vừa mới mông lung hiện lên, gà vừa gáy vang tiếng thứ nhất, giống như một chiếc đồng hồ báo thức.
Quý An Dật vốn đang ngủ say liền bừng tỉnh.
Một ngày mới bận rộn lại bắt đầu.
"Buổi sáng tốt lành, vợ." Vương Tiểu Nhị mặt mày hớn hở nhìn vợ đang nằm bên cạnh.
Quý An Dật hoàn hồn, ngẩn người, ôn hòa nói. "Buổi sáng tốt lành."
Ngốc tử, hai chữ này vừa định thốt ra khỏi miệng liền bị hắn miễn cưỡng nuốt vào bụng.
Tối qua hắn suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên cũng hiểu rõ, sau này hắn và Vương Tiểu Nhị phải sống với nhau như thế nào.
Tuy sẽ không tránh khỏi có những lúc không được tự nhiên hoặc những cảm xúc khác, nhưng sống với nhau về lâu về dài, thì tự nhiên cũng trở thành thói quen, hắn phải dần thích ứng với việc này.
"Ta thấy có mấy khối đất trồng rau dưa đều đã đến thời gian thu hoạch, chúng ta có nên làm rau dưa khô tích trữ không?" Xuống giường, sửa sang lại quần áo, Quý An Dật hỏi một câu.
Vương Tiểu Nhị mở cửa phòng ra, kéo theo một cơn gió mát lạnh thấm đẫm vào ruột gan. "Việc này có thể từ từ, rau dưa ngoài đồng phải thu thập thỏa đáng, đồ ăn mùa đông phải phơi khô cho tới, đợi thu hoạch xong, rồi mới làm rau dưa khô tích trữ." Dừng một chút, y còn nói thêm. "Vợ. Thừa dịp bây giờ mặt trời vẫn còn, chúng ta cố gắng phơi củ cải sợi đến giữa tháng mười một là xong, cuối tháng mười hai là bắt đầu sử dụng củ cải sợi, ngươi ở nhà bận rộn hai chuyện này, rau dưa trong vườn và chuyện ngoài đồng cứ để ta làm."
"Ừ. Trước tiên cứ thu hoạch xong lúa nước rồi nói sau." Quý An Dật gật đầu đáp lời.
Trong nhà quả thật có một đống chuyện phải làm, ngốc tử phải bận rộn chuyện bên ngoài, qua vài ngày nữa là bắt đầu mở hũ tương cá, Tiểu Mộc vận chuyển hàng hóa đi rồi. Ngay sau đó lại phải bắt đầu ngâm ướp đậu tương, việc này thì để ca làm. Hắn phải đem số thóc của bốn mẫu ruộng ra phơi nắng, còn rau dưa dành cho mùa đông cũng phải phơi nắng một ít, tháng mười một xây nhà số lượng rau dưa cần sẽ tăng lên rất nhiều, khi đó vừa đúng vào dịp kết thúc công việc thu hoạch rau dưa, rau dưa tích trữ cũng mới vừa bước vào giai đoạn, hắn phải sớm chuẩn bị tốt. Mấy giống đậu ngoài khe núi cũng phải xử lý tốt phơi nắng xong xuôi để tích trữ, mấy cây nông nghiệp này cũng không nhiều lắm, việc cũng không vội.
Trong nhà ca công việc cũng nhiều, có thể dành ra thời gian để làm chuyện tương cá đã là tốt lắm rồi. Tháng mười một và tháng mười hai cần một số lượng lớn củ cải sợi, trong đó một số là dùng cho một ít chuyện thượng vàng hạ cám, cắt tỏi a rửa củ cải a vân vân, đều do một mình hắn làm, cuối tháng mười còn phải ngâm ướp tương cá, việc này thì mọi cùng nhau làm, nên thoải mái hơn một chút.
Cũng không biết Trương Tam ca nhi có thể qua đây được hay không, khi nào thì qua, hắn ở bên này thật sự đang cần gấp một người để giúp đỡ.
Nếu sau này tuổi lớn hơn một chút, thân thể xương cốt cũng cứng cáp hơn, thì mới có thể bận rộn nhiều việc hơn được, bây giờ hắn chỉ mới mười hai tuổi, cho hắn dù có thể chống đỡ nổi, nhưng thân thể này đã có chút miễn cưỡng, dù sao cũng phải chú ý một chút.
May là hắn thường xuyên uống linh thủy, dù hàng ngày bận rộn chân không chạm đất, nhưng vẫn miễn cưỡng không ngã bệnh.
Trong phòng bếp để đầy đồ vật đến nổi không có chỗ đặt chân, sáng sớm sương mù rất nặng, không thể kéo thóc ra để dưới mái hiên.
Quý An Dật có hơi khó khăn len lỏi trong phòng bếp, lấy đồ dùng rửa mặt ra, hai người rửa mặt ngay tại giếng nước sau nhà.
"Ta ra đồng bận bịu trước, khoảng giờ thìn (7-9h) sẽ trở về ăn sáng." Vừa dứt lời, Vương Tiểu Nhị liền cầm dao thu gặt vội vàng tiêu sái đi mất.
Mặt trời vừa lên, sương sớm liền tan, lúc này hắn mới có thể kéo thóc ra để dưới mái hiên, người thì vào phòng bếp làm cơm sáng.
Quý An Dật giặt xong quần áo, liền trộn một chậu trấu, chia ra để trong hai bồn khác nhau, thả gà vịt ra, hai chú chó con và dê mẹ cũng thả ra, hắn vốn định nhặt trứng vịt, nhưng nhớ tới cục diện chen chúc trong phòng bếp nên đành thôi, để vài hôm nữa rồi nhặt.
Vừa ra nhà trước, đúng lúc thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện từ trong sương mù dày đặt.
Tiểu Mộc qua đây cũng tốt, giao rau dưa xong, hắn cũng có thể xuống ruộng bận bịu một hồi, thấy đến giờ thì về làm cơm sáng.
"Nghe nói Vương đại ca đã bình phục rồi." Tính tiền xong, Tiểu Mộc cười hỏi một câu.
Quý An Dật nghe thấy, cũng không ngoài ý muốn, gật đầu đáp lời. "Ừ."
"Chúc mừng." Dừng một chút, Tiểu Mộc tiếp tục nói. "Trong thôn xảy ra chuyện, những người đó đều biết, ông chủ kêu ta nói với Quý ca nhi. Ngươi có thể nói với thôn trưởng, để ông để lộ chút thái độ, rau dưa trong thôn có thể bán, về phần giá cả phải tăng lên gấp hai gấp ba cũng không sao, giá cả để cho người bán quyết định. Ông chủ nói đồ ăn của Hà Khê thôn gánh lên trấn trên bán cũng là bán, chẳng thà để cho phú thương tự mình đến cửa, còn có thể kiếm nhiều tiền hơn một ít, chẳng qua, thôn trưởng phải giữ thôn cẩn thận, đừng để việc này quấy rối sự yên bình của thôn, việc này nếu lợi dụng thích đáng, trong thôn vẫn yên ổn thái bình, đến lúc đó Hà Khê thôn chắc chắn sẽ càng ngày càng phát đạt."
Chủ ý này, Quý An Dật nghe, nhất thời hai mắt liền sáng lên.
Khá lắm một mũi tên trúng hai con nhạn.
Đã thấy qua thủ đoạn và uy nghiêm của thôn trưởng, việc này hắn tin thôn trưởng hoàn toàn có thể nắm vững.
"Được. Tiểu mộc, thay ta cảm ơn ông chủ ngươi, đường này chỉ quả thật rất diệu." Quý An Dật lộ ra một nụ cười thật hưng phấn.
Tiểu Mộc cười đáp. "Quý ca nhi, ông chủ nói, tạ ơn thì nhất định, đợi khi vào đông không còn bận rộn nữa, Quý ca nhi ngược lại có thể làm ra nhiều món ăn mới khác, sang năm cuộc sống có thể trải qua như thế nào, thì chỉ có thể trông cậy vào Quý ca nhi làm ra một món ăn mới có thể mang đến kinh hỉ."
"Kinh hỉ đương nhiên là có, nhiều kinh hỉ trước mắt ta làm ra không phải rất rõ ràng sao." Quý An Dật cười có hơi giống hồ ly.
Hai người hàn huyên vài câu, thấy cái gì cần nói đều đã nói, Tiểu Mộc cũng không dừng lại lâu, vô cùng cao hứng lên xe ngựa.
Chờ xe ngựa dần biến mất trong tầm mắt, Quý An Dật múc một bình nước, cầm dao gặt vội vội vàng vàng chạy ra ruộng của Quý gia.
"Muốn uống nước không?" Đứng trên bờ ruộng Quý An Dật hỏi một câu.
Vương Tiểu Nhị ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái. "Không cần."
Quý An Dật đem ấm nước để trên bờ, đi