Editor: Pun.
Buổi sáng ngày sáu tháng mười, khoảng giờ thìn (7h-9h).
Vương Tiểu Nhị ra đồng gặt lúa, Quý An Dật ở nhà bận việc trong nhà.
Trương Tam ca nhi xách một bao bố nhỏ, cước bộ có hơi chần chừ chậm rãi đi qua đây, đợi đến gần, y mới nhỏ giọng hô một câu. "Quý ca nhi."
"A?" Quý An Dật đang đẩy thóc đều đều, nghe thấy phía sau có tiếng nói rất nhỏ, a một tiếng, nghiêng đầu nhìn, vừa thấy hai mắt hắn liền hơi sáng ngời, thanh âm không tự chủ được mà cao hơn một chút. "Trương Tam ca nhi sang đây."
Trương Tam ca nhi vốn có hơi khẩn trương không yên, thấy Quý An Dật lộ ra vẻ mặt này, cảm xúc y liền chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, hé miệng nở một nụ cười ngại ngùng, chủ động nói. "Phơi thóc phải không, ta cũng làm."
"Được." Quý An Dật rất sảng khoái đưa nông cụ cho Trương Tam ca nhi, còn mình thì đi vào phòng bếp lấy thêm một cái nông cụ khác.
Động tác Trương Tam ca nhi rất quen thuộc lưu loát, so với Quý An Dật nửa đường mới làm, thì nhanh hơn gấp nhiều lần.
"Trương Tam ca nhi, chân a cha ngươi có bị sao không?" Vào phòng bếp, cất nông cụ xong, Quý An Dật vừa hỏi vừa rót hai chén nước qua.
Nói đến việc này, vẻ mặt Trương Tam ca nhi rõ ràng có hơi ảm đạm đi, y suy nghĩ một chút, đáp. "Vẫn còn được." Dừng một chút, y nói thêm. "Dưỡng bệnh thêm một tháng là khỏe."
"Vậy là tốt rồi." Quý An Dật nói tiếp một câu.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên nói như thế nào, lẽ ra, Trương lão gia tử ngã gãy chân, bây giờ lại là vụ mùa, trong nhà chắc là thiếu người, nhưng Trương Tam ca nhi lại qua đây, rất rõ ràng y ở Trương gia . . . . . . Tình cảnh không hề tốt chút nào.
"Quý ca nhi lần trước ngươi có nói. . . . . ." Trương Tam ca nhi ngẩng đầu muốn nói lại rồi lại thôi, ánh mắt lộ ra chút khẩn trương, hai tay không tự chủ mà nắm chặt bố bao.
Y thật sự xem lời nói của Quý ca nhi là tấm gỗ cứu mạng.
"Chuyện ngươi ở lại đây hỗ trợ, bao ăn bao ở, một ngày mười tiền đồng, ta đều một mực chờ ngươi qua đây." Quý An Dật lập tức nói tiếp.
Trương Tam ca nhi nghe xong, cả người cũng tươi vui hơn. "Cám ơn ngươi, Quý ca nhi."
Bố bao nhỏ để trên rương gỗ trong nhà, Trương Tam ca nhi rất tự nhiên rửa sạch thớt và dao, dọn xong bàn và tấm trúc, sau đó mang đồ ăn đi rửa sạch, 'đăng, đăng, đăng' bắt đầu cắt.
Bây giờ rau dưa đều phải phơi nắng thành rau dưa khô, nếu không hái thì sẽ già, rất tiếc, tuy hai người bọn họ bây giờ có thêm Trương Tam ca nhi nữa, chắc cũng không ăn không hết nhiều rau dưa khô như vậy, ngược lại cũng có thể bán cho Tô Cẩm Minh.
Quý An Dật đem rau dưa khô đã phơi nắng hôm qua, mang ra ngoài phơi nắng tiếp, tiếp tục phơi nắng thêm một ngày nữa là vừa.
Khi hắn đang vào nhà, dê mẹ và hai chú chó mới chậm rãi quay về.
Thấy hắn, cả ba đứa vừa đi vừa ngẩng đầu phát ra tiếng, học giống như người chào hỏi hắn một tiếng.
"Yêu, hôm nay về sớm thế." Mấy hôm nay hắn vội đến nổi chân không chạm đất, còn không có thời gian để thở lấy hơi, bây giờ Trương Tam ca nhi qua đây, áp lực giảm đi nhiều, cả người Quý An Dật cũng thoải mái hơn không ít.
Dê mẹ và hai chú chó đi đến bên cạnh chân Quý An Dật, dụi đầu a dụi đầu a.
"Ra nhà sau ngốc đi, nước ta đã thêm cho các ngươi rồi đấy." Vỗ đầu dê mẹ, lại dùng chân nhẹ nhàng đuổi đuổi hai chú chó con, trong đầu Quý An Dật nghĩ, có thời gian nên dẫn bọn chúng núi xem.
Cọ cọ dụi dụi một hồi, dê mẹ mới chậm rãi đi ra nhà sau, hai chú chó con vô tích sự cũng thí điên thí dại chạy theo sau.
Quý An Dật vào nhà rửa tay, ngồi bên cạnh bàn tiếp tục làm việc.
Khoảng cuối giờ thìn, trong nhà có người đến, hắn có hơi ngoài ý muốn.
Người đến không ngờ lại là thôn trưởng.
"Thôn trưởng." Quý An Dật và Trương Tam ca nhi vội để dao xuống đứng lên.
Thôn trưởng nhìn thoáng qua Trương Tam ca nhi, nhưng không nói gì, ánh mắt dừng trên người Quý An Dật, rất trực tiếp nói. "Quý ca nhi dọn dẹp một chút, theo ta lên trấn trên một chuyến."
Lên trấn trên.
Quý An Dật vừa nghe lời này, có hơi mông lung. Ngay sau đó, hắn liền phản ứng lại, nguyên nhân đi lên trấn trên.
Chẳng qua, hắn thật không ngờ, thôn trưởng lại dẫn hắn đi cùng.
"Nhanh lên, đừng có lề mề." Thôn trưởng thúc dục một câu.
Quý An Dật thu lại tâm tư, nói với Trương Tam ca nhi. "Ta và thôn trưởng đi lên trấn trên một chuyến, nếu giữa trưa ta không về, cơm trưa ngươi cứ xem rồi chuẩn bị, trong phòng bếp muốn ăn cái gì thì làm cái đó, nhớ nói cho Tiểu Nhị một tiếng, ta theo thôn trưởng lên trấn trên."
Nói xong, hắn rửa sạch tay, vội vội vàng vàng đi vào phòng, thay bộ quần áo mới Vương Bảo Nhi làm cho hắn, thay đôi giày vải Vương Bảo Nhi tặng hôm sinh nhật, lại buộc tóc lên gọn ngàng, lúc này mới ra khỏi phòng, tiện tay khóa cửa phòng lại, còn phòng đựng tạp vật thì dù hắn có ở nhà cũng khóa, bên trong toàn là chum vại không thể lơ là.
"Trương Tam ca nhi ta đi đây." Đi ra sau, Quý An Dật hô một tiếng.
Trương Tam ca nhi một tay cầm dao đang cắt đồ ăn đứng ở cửa bếp, cười đáp. "Trong nhà ta sẽ nhìn, ngươi an tâm đi công chuyện với thôn trưởng đi, Tiểu Nhị về ta sẽ nói với hắn rõ ràng."
"Được." Quý An Dật gật đầu, theo thôn trưởng lên xe ngựa.
Xe ngựa đi đến tửu lâu thì dừng lại.
Quý An Dật theo thôn trưởng xuống xe ngựa đi vào tửu lâu, thấy bọn họ đi vào, Tiểu Mộc lập tức ra đón, nói. "Mọi người đã đến đông đủ, đều đang ở trên lầu hai phòng chữ thiên."
"Ừ." Thôn trưởng trả lời lại.
Hai người đi theo Tiểu Mộc lên lầu hai, đi vào phòng chữ thiên lớn nhất, khi chưa đẩy cửa ra, thì Tiểu Mộc đã cười lui xuống.
Đợi Tiểu Mộc đi rồi, thôn trưởng đưa tay đẩy cửa ra, tiếng động tương đối lớn, Quý An Dật thấy, những người ngồi trong phòng lập tức liếc mắt nhìn.
Trong phòng có sáu người, nhìn cách ăn mặc, hắn phải than thở một câu. Người đã lấy chồng không thể nào so bì được (?).
"Lưu thôn trưởng khỏe." Sáu người đều đứng lên, mặt tươi cười tiếp đón.
Thôn trưởng dẫn theo Quý An Dật ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại. "Mọi người khỏe, để cho mọi người phải đợi lâu rồi, từ dưới thôn chạy lên đây hơi trì hoãn một chút thời gian."
Trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không nói, trong nội tâm tập thể vang lên hai chữ: thúi lắm.
Không quản trong đầu ngươi nghĩ thế nào, nhưng trên mặt một đám đều vui vẻ