Thái tử mưu làm phản nghịch nên đã bị giết. Hoàng Đế đã băng hà, Nhị hoàng tử kế vị!
Chuyện như vậy đối với bách tính mà nói, sẽ chỉ là vì Hoàng Đế than khóc một hồi, tiếp theo sau đó vẫn lại tiếp tục cuộc sống khổ cực của mình. Nhưng đối với những người làm quan, làm lính mà nói thì đó lại là đại sự. Làm quan, nếu người chống đỡ đang ở thế thượng phong, dĩ nhiên là sẽ được thăng chức rất nhanh. Nhưng nếu người chống đỡ thất bại, như vậy sẽ là cảnh đầu người rơi xuống đất, cấp dưới bị bỏ tù sẽ không còn xa xôi nữa.
Mà người làm lính thì lại càng thảm hại hơn. Có người chống đỡ ở trên, nếu giữ lại được mệnh đương nhiên có thể hưởng thụ thành quả thắng lợi. Nhưng nếu lại không có chút gì công tích, như vậy chờ đợi bọn họ chính là đầu một nơi thân một nẻo. Ngay đến cả tư cách được ăn cơm lao tù cũng còn không có.
"A Nguyên, phó văn triều đình vừa tới Phần Thành báo tin, nửa tháng trước Hoàng Đế đã băng hà. Ngươi nói trước mắt chúng ta phải làm sao đây?" Vương Siêu rất lo lắng, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Ai đăng cơ, đối với quân đoàn của Tống thị mà nói, cũng không đáng kể. Bọn họ đều dựa vào quân công, dựa vào quân quyền, cường bá một phương Bắc cảnh, triều đình động đến bọn họ không được. Nhưng Nhị hoàng tử kế vị thì lại là cực kỳ, cực kỳ không ổn.
Hoàng Đế đã già yếu, chết thì đằng nào cũng sẽ chết. Thái tử là người thiện lương, danh tiếng vô cùng tốt, vì sao đúng vào lúc Hoàng Đế sắp chết lại làm cái việc cử binh mưu nghịch? Thái tử đều sắp ba mươi, từ khi bốn tuổi đã được phong làm thái tử, đã đợi được hơn hai mươi năm, chẳng lẽ chỉ còn có một năm, nửa năm mà lại đợi không được hay sao?
Việc này quả thực quá kỳ lạ. Các điểm đáng ngờ tầng tầng, mà tướng lãnh cao cấp ở Bắc cảnh đều biết rõ về chuyện Harl Cáp Đạo, dĩ nhiên sẽ rõ ràng vấn đề trong này. Đặc biệt là hiện tại Tam công chúa đang ở trong tay Vương Siêu lại là anh em cùng một mẹ với Nhị hoàng tử, Vương Siêu cố tránh không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này.
"Đại tướng quân đang ở Phụng Quan, hẳn là so với chúng ta thì việc nhận được tin tức lại càng sớm hơn. Vậy Đại tướng quân có chỉ thị gì truyền đến hay không?" Lục Nguyên Sướng tỉnh táo hỏi. Bây giờ bọn họ có loạn lên cũng vô dụng, ngược lại cũng phải chờ nghe theo Tống Định Thiên.
"Vẫn còn không có tin tức gì, cũng không biết cậu có tính toán gì không." Vương Siêu nhấp ngụm trà lấy lại bình tĩnh.
"Hoàng Đế băng hà là đại sự, việc này sẽ không che giấu nổi. Không bằng tướng quân tức thời thông cáo toàn thành, vì Hoàng Đế khóc tang. Một mặt đem công chúa trông giữ chặt chẽ hơn, để tránh khỏi tiết lộ phong thanh, mặt khác lại hướng về Phụng Quan xin mời Đại tướng quân công khai." Sau khi tự đánh giá tình hình Lục Nguyên Sướng chậm rãi nói.
"Cũng được, tạm thời như vậy đi." Vương Siêu cũng không có ý kiến gì hay hơn, chỉ biết tiếp thu đề nghị này của Lục Nguyên Sướng. . ngôn tình tổng tài
Phủ tướng quân triệu tập các cấp quan chức của Phần Thành, đem việc Hoàng Đế băng hà thông báo cho toàn thành biết. Lập tức toàn thành trở nên buồn bã như cha mẹ chết. Các quan lại khóc là vì tiền đồ, nhưng dân chúng khóc, lại là chúc mừng một đời hôn quân qua đời, bọn họ thật sự là mừng đến phát khóc.
Toàn thành đổi thành màu trắng. Trên các khung cửa của các hộ môn lương, trên cờ xí của quân đội, trước sư tử bằng đá của nha môn, tất cả đều là trắng toát một mảnh. Cấm chỉ trong thành việc mua vui ăn tiệc, kỹ viện đóng cửa, trong trà lâu ca cơ lánh mặt, trong ba tháng cấm chỉ việc kết hôn. Những người làm trong triều thần thì phải mặc tang phục vì Hoàng Đế.
Phần Thành cũng không phải là kinh sư, vương công trọng thần không cần phải chia lớp ngày ngày khóc than. Trong ngày đầu tuyên cáo, những ai làm quan cũng đều giả vờ giả vịt khóc lớn một hồi, sau đó thu thập tâm tình rồi vội vàng tìm hiểu tin tức vì là tiền đồ mà phấn đấu. Việc tổ chức ăn chay không quan trọng, cùng thê thiếp phân phòng ngủ không quan trọng. Thậm chí có là có chuyện quan trọng hơn đi chăng nữa, cũng không thể bằng việc nắm được tình thế sau khi tân hoàng đăng cơ.
Có điều, hiển nhiên là Lục Nguyên Sướng lại không nghĩ như vậy. Nàng luôn luôn ý thức được việc khi ở phủ tướng quân, bản thân mình phải hết sức tận tâm dốc sức giúp đỡ Vương Siêu, nhưng không tin nổi là khi về đến nhà mình lại bị Bình Nhi đuổi ra khỏi chính viện, nàng thật buồn bực mà tiến vào thư phòng.
Đương nhiên, nếu như cứ ngoan ngoãn nhận mệnh thì nàng liền không gọi là Lục Nguyên Sướng nữa. Mỗi khi đêm chuyển về khuya, nàng liền lẻn vào chính viện. Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều là những người xuất thân từ bình dân, không quen với việc buổi tối đi ngủ mà trong phòng lại có người trực đêm. Còn Cố Tiểu Phù lại sắp tới lúc lâm bồn, làm sao Lục Nguyên Sướng lại có thể yên tâm để cho nàng ngủ một mình được chứ. Đêm đầu tiên Lục Nguyên Sướng lẻn vào đã làm cho Cố Tiểu Phù vừa hoảng sợ lại vừa căng thẳng, khiến cho cái bụng bỗng dưng trở nên đau đớn.
Lục Nguyên Sướng cho là Cố Tiểu Phù muốn sinh, liền vội vã gọi người hầu hạ, lúc đó đã hơn nửa đêm. Việc này đã làm cho cả nhà trên dưới không yên. Đi đón bà đỡ, tìm lang trung, nấu nước, chuẩn bị phòng sinh, rối ren tít mù tới nửa canh giờ. Đợi được bà đỡ đến xem thì hóa ra là giả. Vậy mà Lục Nguyên Sướng đã sợ đến mức chân đều mềm nhũn ra.
Từ lúc đó, bà đỡ bị buộc phải ở lại Lục phủ, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chờ đợi đỡ đẻ. Lang trung cũng bị Lục Nguyên Sướng ngàn dò vạn dặn. Gần đây dù hắn có muốn rời khỏi y quán cũng bị lũ hầu gái cắt lượt canh giữ. Nàng lại còn cho lúc nào cũng có người trông chừng bên người Cố Tiểu Phù. Đến như vậy rồi mà Lục Nguyên Sướng vẫn còn cảm thấy không yên lòng.
Nhưng hiện tại đang là thời cuộc căng thẳng. Tuy rằng Lục Nguyên Sướng muốn ở trong phủ để bồi tiếp Cố Tiểu Phù, nhưng ngày nào Vương Siêu cũng cho người gọi nàng vào phủ để cùng nghị sự. Vì vậy mà ngoại trừ vào buổi tối hồi phủ thì lén lút lẻn vào chính ốc ra, còn lại nàng cũng không có thời gian đâu mà bồi tiếp Cố Tiểu Phù.
Ba ngày sau, từ Phụng Quan truyền đến tin tức, mấy ngày trước, khi Tống Định Thiên đang ở thao trường chỉnh quân tuyên cáo tin tức Hoàng Đế băng hà, đột nhiên chiến mã chấn kinh. Vì Tống Định Thiên đang quá đau xót, thương tâm nên không phát hiện ra, không cẩn thận mà bị ngã ngựa đem một bên chân bị gãy mất. Lục Nguyên Sướng nhận được cái tin tức không thể tin nổi này, nhưng sau khi suy nghĩ chốc lát thì không dấu được nụ cười.
"A Nguyên, bây giờ là lúc nào rồi? Cậu chịu thiệt thòi như vậy mà ngươi còn cười được!" Vương Siêu đối với biểu hiện này của Lục Nguyên Sướng tỏ ra rất bất mãn. Tống Định Thiên bị ngã gãy chân, đây thực sự là họa vô đơn chí mà.
"Tướng quân không cần phải sốt ruột. Đại tướng quân bị ngã lúc này là rất đúng lúc." Lục Nguyên Sướng cười nhạt rồi nói.
"Lời ấy có nghĩa là sao?" Một lần nữa Vương Siêu lại nhìn thấy nụ cười gian trá quen thuộc của Lục Nguyên Sướng. Hắn liền nhận thấy cú ngã ngựa này là có nội tình khác.
"Lúc này để thuộc hạ nói sẽ không chính xác cho lắm, tạm thời chờ đợi thêm mấy ngày, mọi việc sẽ rõ ràng." Lục Nguyên Sướng khẽ lắc đầu, đầy cái vẻ của một tên vô lại.
Trong lễ tang chính, linh cữu Hoàng Đế được quàn đến hai mươi bảy ngày, sau lễ nhập quan thì đem chôn ở trong hoàng lăng trên một ngọn núi gần kinh thành. Bách quan đưa tiễn, cả nước bi thương.
Tân hoàng đăng cơ, đổi tên là Vĩnh Thành. Thái hậu hoàng hậu, cùng tần phi trong hậu cung theo quy chế mà phong danh tước. Cũng trong thời gian đó tân hoàng cũng cho đề bạt thêm một nhóm người thân tín của mình vào trong đội ngũ quan lại trong triều.
Chúng thần đều cho rằng một khi tân quân đem thân tín thượng vị, tất nhiên là muốn ra tay đối với cựu thần của tiền triều. Nhưng mà tình huống lại hoàn toàn không giống như mọi người dự liệu. Đối với lão đại thần tiền triều, Tân quân hết sức động viên, lại để cho Văn Thừa tướng tiếp tục được giữ chức thừa tướng. Tiếp tục thi hành các chính sách do tiên đế đề ra. Việc sắp xếp các vị trí cũng không một chút cải biến.
Nhưng chính vào lúc giữa lúc quan chức triều thần vui mừng cho vị trí của mình vẫn được bảo đảm thì tân quân động thủ. Chỉ là mục tiêu của hắn không phải trong triều, mà là biên quan. Tân quân cho ban chiếu thư, triệu hồi ba người có công trạng lớn là Tống