Tiền viện trở lại yên tĩnh thì hậu viện cũng theo đó tản đi. Cố Tiểu Phù mới vừa phân công người thu dọn hậu viện xong thì người hầu của Lục Nguyên Sướng đã tới mời nàng đi đến tiền viện.
Cố Tiểu Phù nhận được tin nhắn liền trở về phòng thay y phục, nhanh chóng thu xếp thỏa đáng mới để cho Bình Nhi dìu đỡ đi nhanh tới chính đường.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù tiến vào chính đường liền đứng dậy tự mình đỡ lấy nàng rồi cùng đi tới trước mặt Tống Định Thiên. Cố Tiểu Phù chậm rãi hành lễ: "Tiểu nữ xin chào Đại tướng quân."
"Tiểu nương tử đang có mang, không cần đa lễ."
Nhưng sau khi Tống Định Thiên vừa dứt lời rồi nhìn thấy Cố Tiểu Phù chậm rãi ngẩng đầu thì có chút ngây người, còn trên mặt của Vương Siêu thì lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bởi vì gương mặt của Cố Tiểu Phù cùng Vương Mẫn phải có đến mấy phần tương tự.
"Tiểu nương tử trông rất là quen mặt. Dung mạo lại càng giống cháu gái của lão phu đến mấy phần." Tống Định Thiên tỉnh táo lại rồi mới nói.
"Trước khi ta vào thành cũng chỉ là một nông phụ phổ thông, không dám cùng tiểu thư so sánh." Cố Tiểu Phù cúi đầu nói. Lục Nguyên Sướng cũng chưa từng một lần cùng nàng đề cập đến chuyện Vương Mẫn, đương nhiên là nàng sẽ không có chuyện gì để mà suy nghĩ nhiều.
"Tiểu nương tử không nên khiêm tốn, nữ tử có thể giúp đỡ được cho A Nguyên tất nhiên là không tầm thường. Hôm nay là ngày vui của ngươi, lão phu đây có một cái lễ vật, bây giờ đem tặng cho ngươi." Tống Định Thiên ra hiệu, người hầu cận đem một cái tráp tinh xảo đưa cho Cố Tiểu Phù.
"Ta không dám nhận đại lễ của Đại tướng quân." Cố Tiểu Phù không tiếp nhận mà khéo léo nói từ chối.
"Nhận lấy đi thôi. Vật ấy ở Đại Chu chúng ta rất hiếm có, mà ở Đại Hạ phía tây Nhung Địch cũng rất là quý hiếm. Tiểu nương tử không nên cùng lão phu khách sáo quá, đây là quyền lão phu đưa cho ngươi để làm lễ ra mắt mà thôi."
"Ta cảm ơn Đại tướng quân." Lễ vật chúc mừng của trưởng giả, không thể từ chối. Cố Tiểu Phù biết là từ chối nữa cũng không xong liền cung kính nhận lấy.
"A Nguyên, cũng không còn sớm nữa, hôm nay các ngươi cực khổ rồi, lão phu sẽ không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi. Ngày mai ngươi hãy đến phủ tướng quân để bàn bạc về công việc." Tống Định Thiên vừa đứng dậy vừa nói.
"Thuộc hạ cùng thê tử một lần nữa tạ ơn Đại tướng quân."
Tống Định Thiên dẫn Vương Siêu trở về phủ tướng quân. Vừa tới thư phòng Vương Siêu liền nghi hoặc hỏi ngay: "Cậu, nương tử của A Nguyên sao lại giống Mẫn nhi như vậy?"
"Lần đầu gặp gỡ ta cũng khá là kinh ngạc. Bất quá nghĩ đến chuyện bên người Tam công chúa không phải là cũng có một Tiểu Phồn giống như Mẫn nhi đó sao! Người giống nhau trong thiên hạ nhiều lắm. Có thể đây cũng chỉ là tình cờ mà thôi." Vì đã biết xuất thân của Lục Nguyên Sướng nên Tống Định Thiên không có chút nghi ngờ gì, một nữ tử phổ thông làm sao lọt nổi vào mắt xanh của hắn đây. Hắn quay về Vương Siêu hỏi: "Ngươi vẫn trông coi Tam công chúa tốt đấy chứ?"
"Ta đã đem người này sắp xếp ở trong tiểu lâu của phủ tướng quân, phái thân quân ngày đêm canh gác. Sẽ không thể xảy ra sai lầm được đâu." Vương Siêu trả lời.
"Rất tốt, không được để lộ tiếng gió nào. Ghi nhớ kỹ là không thể lại dùng đến nhục hình."
Bên kia là chỉ một đường nói chuyện quân quốc đại sự, còn bên này Lục Nguyên Sướng thì lại đang ngẩn người. Dung mạo của Vương Mẫn cùng Cố Tiểu Phù tương tự, vậy nên nàng vẫn hoài nghi Cố Tiểu Phù là con gái của Vũ Uy hầu. Nàng đã từng lén lút thăm dò, nhưng tin tức nhận được lại làm cho người ta thất vọng, Vũ Uy hầu cũng chưa từng một lần tới Bắc cảnh. Vì vậy, Cố Tiểu Phù sẽ không thể là con gái của Vũ Uy hầu được.
Hôm nay phản ứng của Tống Định Thiên cùng Vương Siêu ở công đường là rất bình thường. Gặp phải một người trông thật giống người nhà của mình, dĩ nhiên sẽ hơi kinh ngạc. Xem ra, để tìm được người thân cho Cố Tiểu Phù còn cần phải bàn bạc kỹ càng hơn.
"A Nguyên, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Cố Tiểu Phù tắm rửa xong liền vẫy lui hầu gái, thấy Lục Nguyên Sướng vẫn ngồi đờ người ra liền hỏi.
"Không có gì, ta chỉ là có chút mệt mỏi. Ngươi thấy trong người vẫn khỏe đó chứ? Nằm xuống nhanh lên để ta giúp ngươi xoa bóp." Lục Nguyên Sướng nhìn cái bụng lớn của Cố Tiểu Phù thì lại không muốn đem băn khoăn trong lòng nói cho nàng biết, nếu không cũng chỉ khiến cho nàng buồn phiền mà thôi.
"Ngươi hãy xem Đại tướng quân đã đưa cái gì cho ta này. Vật quý trọng như thế, ta có nên trả lại hay không đây?" Cố Tiểu Phù đem tráp đưa cho Lục Nguyên Sướng, còn mình cũng tới ngồi xuống bên cạnh giường.
Lục Nguyên Sướng tiện tay mở ra. Hiện lên trên lớp vải lót bên trong cái tráp là hai viên Dạ Minh Châu tròn vo, yên lặng mà nằm ở đáy tráp, toả ra ánh sáng dìu dịu. Một viên màu lam nhạt, một viên màu phấn vàng, ánh sáng hoà lẫn vào nhau, phi thường kỳ lạ.
Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng cầm lên viên minh châu có màu phấn vàng đem soi trước ánh nến mà nhìn thì chỉ thấy toàn thân viên minh châu trong suốt, không có một chút tạp chất. Ở bên trong minh châu, dường như có tinh dịch lưu chuyển.
"Phù nương, ta nghĩ đây là Dạ Minh Châu do Đại tướng quân thưởng, ngươi cầm lấy mà cất giữ cho cẩn thận là được rồi." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù cầm lấy viên minh châu có màu lam nhạt nhìn đến nhập thần, liền nói như vậy.
"Ngươi nghĩ ta là phụ nhân vô tri sao? Nếu như ta một khi thu cái này rồi, chẳng phải ở trên chiến trường ngươi sẽ phải dùng máu bán mạng không thể trở về đó sao. A Nguyên, hôm nay khách khứa đông đúc, phú quý trong nhà bức người, nhưng những điều này cũng không phải là việc ta ngóng trông. Ta rất là hoài niệm thôn Lạc Khê. Khi đó chúng ta không có quyền không có thế, cơm canh đạm bạc, nhưng lại là những tháng ngày trải qua chân thật, trong đầu vừa an ổn lại vừa thỏa mãn."
"Ta rất nhớ tới dáng vẻ của ngươi khi ăn thứ cơm dùng để nấu rượu, đói bụng đến mức cuống lên, ăn như hùm như sói cũng không chê nóng. Ta rất nhớ tới việc mỗi ngày vì ngươi thay y phục chải đầu, ngươi sẽ cười híp mắt nhìn ta. Ngươi cũng là thân con gái, sa trường quá gian nguy, quá cực khổ. A Nguyên, trước mắt chiến sự đã ổn định, Lục gia đã thoát quân tịch, ngươi có thể nguyện bỏ qua phú quý quyền vị, cùng ta trở về thôn Lạc Khê sống những tháng ngày bình thản có được không?" Cố Tiểu Phù đem những điều vẫn để ở trong lòng nói ra. Trước đây không nói, là vì thời cơ chưa tới, mà hiện nay, nàng cảm thấy là thời điểm thích hợp nhất rồi.
"Chuyện đáp ứng ngươi ta làm sao quên được. Ngươi hãy đợi thêm một chút thời gian nữa, khi ta tìm được cơ hội thì sẽ hướng về tướng quân xin nghỉ." Lục Nguyên Sướng ôm lấy Cố Tiểu Phù hứa hẹn. Hôm nay đích thân Tống Định Thiên đến dự yến hội, làm cho ý định xin lui ban đầu làm cho nàng càng thêm sợ hãi nếu phải nói ra.
"Còn có, một mình Hàn tiểu thư ở trong tiểu viện, khó tránh khỏi sẽ gặp người bắt nạt. Ta dự định ngày mai đưa hai người thị nữ gia đinh cho nàng, cũng thuận tiện cho việc chăm sóc nàng trong sinh hoạt thường ngày. Ngươi hãy để cho thủ hạ của ngươi quan tâm đối với tiểu viện bên kia nhiều hơn một chút, không nên để cho kẻ xấu bắt nạt nàng." Cho dù đã biết Hàn Thư Huyên tìm tới cái chết là vì Lục Nguyên Sướng, nhưng Cố Tiểu Phù vốn là người thiện lương nên vẫn rộng lượng vì nàng mà quan tâm sắp xếp.
"Việc này ta đã sớm an bài rồi, chỉ vì những ngày ở trong quân đã làm khó nàng khi phải chăm sóc ta. Tuy không thể giữ nàng ở lại Lục gia, nhưng cũng sẽ không để mặc cho nàng tự sinh tự diệt. Mỗi tháng ngươi hãy sai người đưa chút ngân lượng sang bên đó. Nàng là một thiên kim tiểu thư không hiểu gì về nghề nghiệp, cũng không thể để cho nàng đi ra ngoài xuất đầu lộ diện được." Lục Nguyên Sướng cảm khái nói. Hết thảy đều là mệnh, đều là do ông trời định đoạt a.
"Ngươi vì nàng mà suy nghĩ chu đáo như vậy, sẽ không phải là cùng nàng lâu ngày sinh tình đó chứ." Cố Tiểu Phù nghe ra Lục Nguyên Sướng đối với Hàn Thư Huyên quan tâm, trong lòng không khỏi có chút chua.
Tự mình rộng lượng là một chuyện, còn người này lại tự ý đi chăm sóc những cô gái khác lại là một chuyện khác. Cố Tiểu Phù mơ hồ cảm thấy, đoạn thời gian này không chỉ có Lục Nguyên Sướng thay đổi, mà ngay chính mình cũng đã thay đổi. Đặc biệt là trong việc đối xử của nàng với Lục Nguyên Sướng, từ chậm rãi thuận theo đến hiện nay bình đẳng. Còn nhớ ngày đầu mới tới Lục gia, lúc đó nàng thấp kém đến như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí một. Nhưng dưới sự che chở của Lục Nguyên Sướng, nàng bắt đầu tự tin, bắt đầu độc lập, biết đọc sách, có ý nghĩ của riêng mình. Có lúc thấy Lục Nguyên Sướng cứ như vậy thuận theo ý của mình, Cố Tiểu Phù lại có cảm giác bản thân mình đã quá mức hung hăng.
"Nếu như ta thật sự coi trọng nàng, vậy ngươi có chịu cho nàng vào cửa hay không?" Lục Nguyên Sướng cười trêu nói. Nàng thật thích xem dáng vẻ Cố Tiểu Phù thở phì phò.
"Xong ngay! Cho ngươi cùng nàng ở lại Phần Thành, ta mang theo hài tử trở về thôn Lạc Khê!" Cố Tiểu Phù biết rõ Lục Nguyên Sướng là cố ý chọc giận mình, nhưng đúng là những việc như thế này cũng rất dễ làm cho người ta phiền muộn. Nàng tận sức véo Lục Nguyên Sướng một cái rồi xoay người đi ra vẻ không thèm để ý tới người này nữa.
Lục Nguyên Sướng cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng mà từ phía sau ôm lấy Cố Tiểu Phù, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng nàng, trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện xin từ chức. Cố Tiểu Phù duỗi ra cánh tay nõn nà ra cùng