Lục phủ mở yến. Lúc này đang là thời điểm cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng chủ nhà lại có chút mất tập trung.
Vương Siêu tự giác làm người trong nhà, hắn đem Dương Đại lang, Chúc Đại lang đặt lên chỗ ngồi bên trên, còn mình thì bồi tiếp Lục Nguyên Sướng đi từng bàn kính rượu một vòng. Sau khi trở lại chỗ ngồi, hai người lại cùng nhau uống rượu chỉ là vẫn không trò chuyện gì nhiều, nhưng đối với việc nội tâm đang rất không bình tĩnh thì mỗi người vẫn là có thể tự cảm nhận được.
Chỉ riêng Vương Siêu mà nói, dĩ nhiên là hắn cầu nguyện cho Cố Tiểu Phù là biểu muội của mình. Tuổi tác của hắn so với Tống Đại lang có lớn hơn một ít, cho nên đối với việc xảy ra năm đó hắn biết rất rõ. Sau khi biểu muội bị đánh mất rồi, suốt một năm trời ròng rã mợ bị sinh bệnh, cậu thì như một kẻ điên đi lục tìm khắp cả Bắc cảnh. Nhưng mà biển người mênh mông, lại gặp phải cảnh chiến loạn ly tán, còn có Nhung Địch cũng lùng sục không ít, vậy nên tìm suốt mấy năm vẫn không có chút đầu mối nào.
Trong suốt những năm này, bọn họ không biết đã tìm tới bao nhiêu gia đình, cõi lòng đầy hi vọng lại thành thất vọng, hồn bay phách lạc mà trở về. Sau này, không còn có người nào dám nhắc tới việc này nữa, chỉ sợ mợ quá thương tâm. May là Mẫn nhi cùng biểu muội rất giống nhau, mẫu thân hắn đã đứng ra làm chủ để cho Mẫn nhi ở lại trong Tống phủ một thời gian để trấn an người một nhà của cậu.
Nhưng mà giả thật không trộn lẫn được. Không biết đã bao nhiêu lần, mợ nhìn Mẫn nhi lại rơi lệ, lại nghĩ tới việc không biết ấu nữ còn sống hay đã chết, vì vậy mà đã bị một trận bệnh rất nặng. Những năm đó, cậu lại không ở bên người. Quả thực mợ đã phải chịu không ít khổ sở.
Nếu như Cố Tiểu Phù là hài tử của Tống gia, vậy thì quá tốt rồi, bởi cuối cùng mợ cũng tròn tâm nguyện. Mà cái người bên cạnh này lại là em rể của mình. Hắn khôn khéo, có tài năng, có thể phụ trợ cho mình cùng cậu được rất nhiều. Trước đây người này vẫn luôn có tâm ý lui về ở ẩn, nếu việc này mà được như mong muốn, hắn sẽ phải cùng Tống gia quấn lấy nhau. Đến lúc đó, lo gì đại sự không thành.
Còn ở trong hậu đường, hôm nay Cố Tiểu Phù cũng không giống ngày xưa là mạnh dạn, hoạt bát, luôn làm chủ tình thế nữa. Nàng chỉ biết ngồi một chỗ ngơ ngác, máy móc xã giao với mấy vị quý phu nhân thân cận. Huyên nương cùng Nhuận nương đều nhìn ra. Tuy các nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng tự giác thay thế Cố Tiểu Phù đi chúc rượu xã giao. Các quý phu nhân thấy Cố Tiểu Phù có biểu hiện mệt mỏi thì cũng chỉ cho là Lục tướng quân cùng Tống tam gia xảy ra mâu thuẫn nên trong lòng nàng bất an mà thôi.
Chỉ có Vương Mẫn là trong lòng có chút bất an. Việc Tống Văn Quý hốt hoảng rời đi, mọi người, từ những người đứng ngoài viện cho tới những người đang ngồi trong nội viện, không ai không biết. Người bên ngoài không rõ nội tình, cũng không khỏi tự mình suy đoán, nhưng Vương Mẫn lại là biểu muội của Tống Văn Quý, lại đã từng cùng Tống Văn Quý của Tống gia cùng nhau lớn lên, lẽ nào không hiểu rõ biểu ca của mình đây.
Tống Văn Quý là một người hư hỏng, điểm ấy là không giả, nhưng hắn cũng là quý công tử danh chấn kinh sư, những người mà hắn kết giao đều là giới quyền quý thượng lưu. Từ nhỏ hắn đã chịu phương pháp nuôi thành quý tộc, điều này tan vào trong xương, cho dù trời đất có sụp đổ cũng sẽ không thất thố như thế. Vậy mà ngày hôm nay người này lại không để ý tới phong thái của mình, trước mặt mọi người mà cứ hốt hoảng lao nhanh, đúng là quá mức không bình thường.
Đèn được thắp lên sáng rực rỡ, rượu cũng đã uống đủ, đúng lúc này cánh cổng lớn của Lục phủ lại được mở ra. Tống Định Thiên được người hầu đỡ lấy, Tống phu nhân cùng Tống Văn Quý theo sát một bên, cả đoàn người vội vã tiến vào Lục phủ. Tất cả những người quyền quý đang có mặt thấy thế liền đồng loạt đứng dậy nghênh đón. Trong lòng từng người đều không hiểu nổi, vì sao chỉ là trăng tròn khuê nữ của Lục Nguyên Sướng, vậy mà lại có thể huy động được Tống Đại tướng quân đại giá? Không chỉ có như vậy, đến ngay cả Tống phu nhân cũng có mặt.
Lục Nguyên Sướng nhận được gã sai vặt truyền tin, tự biết cái ngày ấy cuối cùng cũng đến rồi, đáp án cho mọi hoài nghi cũng rồi sẽ được mở ra trong tối hôm nay. Nếu như Cố Tiểu Phù không phải là người nhà họ Tống, thì đời này, sợ là việc tìm lại người thân sẽ còn khó khăn hơn nữa.
"Đại tướng quân, phu nhân, thuộc hạ có lễ." Lục Nguyên Sướng đứng trước cửa ở chính đường cung kính nghênh đón.
"A Nguyên không nên đa lễ, các vị không cần câu nệ. Hôm nay là ngày rất tốt của tiểu nữ Lục gia, mọi người cứ thoải mái ăn uống là được rồi." Tống Định Thiên thấy trong phủ cực kỳ náo nhiệt, tân khách rất nhiều liền trấn định lại tinh thần mà nói với cả đám khách khứa. Còn Tống phu nhân thì lại được Lục Nguyên Sướng tự mình dẫn thẳng tới hậu đường.
Một đám quý phu nhân nhìn thấy Tống phu nhân có mặt thì hoàn toàn cảm khái trước sự may mắn của Lục gia. Lục Nguyên Sướng thật đúng là ái tướng của Tống Định Thiên a. Chỉ là một lễ trăng tròn cho tiểu nữ, vậy mà vẫn có thể huy động được cả Tống phu nhân, cái người vốn rất ít khi giao du với bên ngoài.
"Mợ, sao ngài cũng tới đây?" Vương Mẫn vừa ôm lấy cánh tay Tống phu nhân vừa hỏi. Chỉ là nàng nhìn thấy biểu hiện của Tống phu nhân rất khác thường. Khi thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phù, trong lòng Vương Mẫn cực kỳ không thích.
"Cậu ngươi ở nhà cảm thấy buồn đến phát hoảng, hôm nay lại là ngày vui của thiên kim của Lục tướng quân, vì thế liền dẫn ta đến đây tập hợp tham gia trò vui." Tống phu nhân lạnh nhạt nói, chỉ là giọng nói của nàng lại có chút run rẩy.
"Cố thị ta xin được ra mắt Tống phu nhân. Được phu nhân đại giá, làm cho ta thụ sủng nhược kinh." Cố Tiểu Phù cực kỳ cung kính hướng về phía Tống phu nhân hành lễ. Đôi mắt của nàng buông xuống, đem nước mắt ép vào bên trong.
Từ khi bước chân vào đến hậu đường, người đầu tiên được Tống phu nhân nhìn đến chính là Cố Tiểu Phù. Cái dung mạo xinh đẹp kia, cái khí chất thanh nhã kia, cái con mắt tinh khôi kia không một nét nào mà không phải đây là con gái của chính mình. Đúng vậy, khí tức của huyết thống liên kết với nhau, làm cho Tống phu nhân chỉ nhìn qua một chút đã xác định được người trước mắt này là ai.
"Lục phu nhân không nên đa lễ. Hôm nay chính là ngày trăng tròn của tiểu nữ quý phủ, bà lão này đã tự ý đến để được hưởng lây không khí vui vẻ này. Hãy mau đứng dậy đi. Ôm hài tử ra cho ta xem một chút." Tống phu nhân cực kỳ ôn nhu đem nâng Cố Tiểu Phù đứng dậy, trên mặt vẫn tỏ ra rất là bình tĩnh. Chỉ có Cố Tiểu Phù biết được, trong lòng Tống phu nhân kích động đến nhường nào. Bởi vì đôi tay vừa dịu dàng nâng nàng đứng dậy kia đang khẽ run rẩy.
"Bình Nhi, mau đem tiểu thư ôm đến để phu nhân nhìn một cái." Cố Tiểu Phù phân phó rồi dẫn Tống phu nhân ngồi lên ghế trên.
Ánh mắt lưu chuyển giữa hai người, làm cho một vài người tinh tường nhìn ra đầu mối. Chỉ là những người kia cũng không rõ ràng, vì sao Tống phu nhân vốn chỉ ở nơi kinh sư, lại có quan hệ với Cố Tiểu Phù, người chỉ sống ở tại vùng nông thôn của Bắc cảnh. Mà Vương Mẫn, trên mặt rõ ràng lại không có đến, dù chỉ là một chút, ý vui. Từ nhỏ mợ đã cực kỳ thương yêu chính mình, hiện nay trong mắt của mợ lại chỉ có Cố Tiểu Phù. Lục Nguyên Sướng đã bị nàng cướp đi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn đem cả mợ cũng cướp đi nốt?
Vương Siêu chưa một lần nhìn thấy vòng tay bằng vàng của Tống gia, nhưng vì từ nhỏ làm bạn với Tống phu nhân nên Vương Mẫn đã từng thấy qua. Tống gia có bốn đứa con, mỗi người đều có một đôi vòng tay, đều là trân phẩm của Toái Ngọc Hiên gia. Vương Mẫn đã từng tận mắt nhìn thấy Tống phu nhân nhìn cái vòng tay kia mà đờ người ra. Khi đó nàng vẫn còn nhỏ, muốn cái gì được cái đó, nhưng dù vẫn xem nàng như con gái của mình thì Tống phu nhân cũng không đưa cho nàng. Sau này nàng có hỏi bóng hỏi gió mới từ Tống Văn Quý biết được đó là vật thu thập được từ Tống tứ tiểu thư.
Vòng tay ấy đã trải qua nhiều lần chuyền tay rồi mới được người nhà họ Tống tìm thấy, nhưng mà người thì lại không tìm được. Nhưng nhờ đó mà vốn đã từ tuyệt vọng, người nhà họ Tống lại dấy lên hi vọng. Nếu vòng tay vẫn còn, mà lại chỉ thấy có một chiếc, vậy thì đứa trẻ kia vẫn còn sống ở trên đời này. Từ sau lần đó, Tống phu nhân dần dần hồi tỉnh lại. Nàng lại nuôi hy vọng, nếu còn sống, nàng vẫn có thể cùng ấu nữ có một lần gặp mặt.
"Phu nhân, tiểu nữ nhũ danh là Trứng Gà." Cố Tiểu Phù tự mình nhận lấy Trứng Gà, rồi đem nàng đặt vào trong lòng Tống phu nhân.
Tống phu nhân nhìn làn da trắng nõn nà của Trứng Gà giờ đây đang ngủ say, viền mắt có chút ướt át, lại nhìn tới chiếc vòng tay trên cánh tay nhỏ bé của Trứng Gà. Lúc này thì không nhịn được nữa, nàng buông ra một cánh tay mà cầm lấy bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù siết thật chặt.
Cố Tiểu Phù được Tống phu nhân cầm tay, nàng cảm nhận được những ngón tay trên đó đang vuốt ve tay mình, lòng bàn tay ấy ấm áp, đủ rộng. Tự dưng nàng nhận thấy từ trong huyết mạch tuôn ra tình thân, làm cho nàng cũng không nhịn nổi nữa mà đưa tay nắm ngược lại tay của Tống phu nhân, như muốn lấy được từ đó dũng khí cho mình.
"Trứng Gà trông thật là kháu khỉnh, nhưng lại chỉ giống cha của nàng, đến nửa điểm cũng không giống Lục phu nhân." Tống phu nhân nhàn nhạt oán giận làm cho Cố Tiểu Phù ấm áp cực kỳ. Đây chính là cảm thụ có được từ lòng mẹ, như thể nàng đang bất bình giúp mình vậy.
"Đại lang cũng rất tuấn tú, Trứng Gà sẽ không thiệt thòi. Còn những lúc nàng cười lên sẽ lại giống ta." Cố Tiểu Phù an ủi, chỉ hi vọng Lục Nguyên Sướng có thể lọt được vào mắt của Tống phu nhân.
"Con gái giống cha, con gái giống cha a!" Tống phu nhìn lên mặt Cố Tiểu Phù, tìm kiếm bóng dáng khi còn trẻ của Tống Định Thiên. Một lời hai ý nghĩa kia, làm cho những người đang ngồi đó không ai tìm ra được manh mối.
Những biểu hiện này của Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù làm cho yến tiệc tự nhiên cũng không còn hào hứng như lúc ban đầu nữa. Mà đằng trước cũng không khác là bao. Chủ nhà thì tâm sự nặng nề, Tống Đại tướng quân cũng mất tập trung, vì vậy mà không bao lâu sau mọi người đều buông tha khói lửa, yến tiệc tan rã rất nhanh.
"A Nguyên, dẫn đường đi. Dẫn ta đi gặp Phù nương!" Tống Định Thiên thấy tân khách đều đã rời đi hết liền vội vàng phân phó.
"Vâng, Đại tướng quân." Trái tim của Lục Nguyên Sướng vẫn treo ở chỗ vợ con. Nàng tự mình đỡ lấy Tống Định Thiên, bên kia là Tống Văn Quý, cùng dìu hắn đi vào trong hậu đường.
Đoàn người vào đến hậu đường, một ít nữ quyến của Lục gia lập tức hướng về mấy người này hành lễ. Tống Định Thiên ra hiệu cho Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng liền nhanh chóng cho tất cả những người khác đều đi ra ngoài, chỉ chừa lại Dương Minh cùng Chúc Bảo trường ở lại bên trong. Ngoại trừ chỉ có mấy người đã biết chuyện của Cố Tiểu Phù, những người còn lại đều không ai biết được đang có chuyện gì xảy ra. Chúc Đại nương cùng Dương Đại nương cũng khá là lo lắng, hai nàng liền dẫn một đám người thân ở bên ngoài bảo