Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên chính vị, Cố Tiểu Phù quỳ trên mặt đất kính trà, trong lòng giẫy giụa, cuối cùng rồi cũng đem được hai chữ kia kêu lên: "Cha, mẹ!"
"Hay, hay a! Ông trời đã đối với Tống Định Thiên ta không tệ a!" Tống Định Thiên nghe được khuê nữ của chính mình nũng nịu lên tiếng gọi mình, cái con người vốn có tinh thần như sắt thép kia thoắt cái hóa thành vũng nước.
"Con ngoan, nhanh đứng dậy, trên đất rất lạnh, chỉ vừa mới đầy tháng mà thôi. Thân thể có tốt không?" Cuối cùng vẫn là người làm mẫu thân, Tống phu nhân vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ hỏi han. Nàng cũng không hơi sức đâu để mà đi oán phu quân của mình đã quá bất cẩn, chỉ cảm thấy nhìn Cố Tiểu Phù như thế nào cũng không chán mắt.
"Thân thể nữ nhi đã được chăm sóc rất tốt. Được như vậy tất cả cũng đều là nhờ có Đại lang tỉ mỉ chăm sóc." Cố Tiểu Phù cũng đã nhận ra là Tống Định Thiên không còn yêu thích Lục Nguyên Sướng giống như trước đây nữa, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, liền vì nàng mà nói giúp.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tống phu nhân tỏ ra hài lòng nhìn về phía Lục Nguyên Sướng. Bản thân nàng đã sinh được bốn đứa con, là người từng trải, cho nên việc trong tháng có được dưỡng tốt hay không, chỉ cần nhìn qua liền biết.
"A Nguyên, còn không đi kính trà? Thường ngày thì khôn ngoan thành tinh, sao hôm nay lại trở thành ngu như vậy?" Dương Đại nương vừa đẩy Lục Nguyên Sướng một cái vừa nhắc nhở.
Lục Nguyên Sướng lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, kéo đầu gối đến trước mặt hai lão nhân, nàng bưng trà lên sốt sắng hành lễ: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin mời dùng trà."
Hai lão nhân cùng uống qua chén trà, thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại không được như Cố Tiểu Phù là cho phép đứng dậy. Bây giờ Tống phu nhân mới được nhìn thật gần mà tinh tế tỉ mỉ xem xét Lục Nguyên Sướng. Nàng cảm thấy cái người trẻ tuổi này nhìn cũng được lắm. Da dẻ mịn màng, trông không thô thiển giống như các tướng sĩ trong quân khác, hành vi cử chỉ cũng có lễ nghi. Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài thì thấy vẫn là miễn cưỡng cho qua ải được. Cố Tiểu Phù ở nơi hương dã, vậy mà gả được cho một người như thế này, thật sự đã là may mắn rồi.
Còn Tống Định Thiên đối với Lục Nguyên Sướng lại hiểu rõ có điều. Thời gian người này làm thuộc hạ của hắn, hắn liền có cảm giác tiếc nuối khi Lục Nguyên Sướng không phải con trai của mình. Hiện nay lại thành con rể, dĩ nhiên thế này là chuyện không thể tốt hơn được nữa rồi. Chỉ có điều giữa khuê nữ cùng con rể, hẳn là vẫn có sự khác nhau. Hắn mới vừa tìm được Cố Tiểu Phù về, vẫn còn chưa hết xót đau đây, vậy mà đã bị tiểu tử này mang đi rồi. Trong lòng hắn quả thật là rất không thoải mái.
Làm cha trong thiên hạ, đối xử với con gái sợ rằng đều có cùng một ý nghĩ là dù có sủng thế nào, đau đến mức nào thì cũng không có gì là quá đáng hết.
Tống Định Thiên trợn mắt giáo huấn: "Lục Nguyên Sướng, ngươi phải nhớ rằng ngươi có thể lấy được con gái Tống Định Thiên ta là không biết phúc khí mấy đời tu luyện mới có được. Nếu như ngươi cùng Phù nương còn chưa thành hôn, chắc chắn hôn sự này sẽ không bao giờ được tính đến."
Lục Nguyên Sướng nghe như vậy liền vội vã ngẩng đầu nhìn Tống Định Thiên. Chẳng lẽ đây vẫn là vị Đại tướng quân thường ngày vẫn đối với mình khoan dung độ lượng đó hay sao? Vẫn là cái người trưởng bối đã kiên trì giáo dục mình đó hay sao?
Tống Định Thiên bất mãn nhìn Lục Nguyên Sướng vẫn đang trầm mặc. Hắn thổi râu mép trừng mắt mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Khuê nữ bảo bối của hắn, bảo bối tối quý giá nhất trên đời của hắn a, Lục Nguyên Sướng nhà ngươi, được tiện nghi mà còn ra vẻ là không được đâu nha! Cho dù có là con của Hoàng Đế cũng không xứng với khuê nữ nhà ta!
Cái tính khí bá vương của Tống Văn Quý, kỳ thực chính là đến từ Tống Định Thiên. Tống Định Thiên trầm mặt, tiếp tục dạy dỗ: "Ngươi vừa cùng ta khuê nữ thành hôn, lại đã có Trứng Gà, vì thế hãy biết đường mà chăm sóc mẹ con các nàng cho tốt. Nếu như để cho khuê nữ của ta phải chịu nửa điểm oan ức, xem ta còn không đánh gãy chân của ngươi đi!"
"Cha, ngài nói cái gì vậy!" Lục Nguyên Sướng dĩ nhiên là không dám phản kháng. Nhưng nếu Cố Tiểu Phù không ra mặt, hôm nay mới vừa nhận thân, vậy mà cha nàng đã thay cả nhà làm cho Lục Nguyên Sướng không còn cả mặt mũi, sau này Lục Nguyên Sướng làm sao còn có ngày sống dễ chịu được đây?
"Phù nương, còn không phải là cha đang lo lắng cho ngươi hay sao?" Tống Định Thiên quay về Cố Tiểu Phù giải thích lấy lòng.
"Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, xin các ngài yên tâm. Đời này của A Nguyên chắc chắn sẽ chăm sóc cho Phù nương thật tốt." Vốn là người không quen ngôn từ, bây giờ lại còn bị cha vợ cho một bài giáo huấn như thế, Lục Nguyên Sướng lại càng không biết nói cái gì, đành phải thật đơn giản nói lời bảo đảm. Có điều ánh mắt của nàng lại cực kỳ kiên định.
"Như vậy rất tốt, đứng dậy đi." Tống Định Thiên khẽ gật đầu, xem như đối với lời bảo đảm này của Lục Nguyên Sướng vẫn là thoả mãn.
Tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều vì hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù mà cảm thấy cao hứng. Chỉ có Vương Mẫn, với ánh sáng lóe lên trong mắt kia, toát ra một thứ mùi vị không tên.
Người một nhà đã có mặt đông đủ, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tống phu nhân liền tìm hỏi về cuộc sống của Cố Tiểu Phù sau khi bị thất lạc. Dương Đại nương không dám nói chuyện trước mặt ở Tống Định Thiên, liền đẩy Chúc Đại nương nói thay.
Chúc Đại nương liền nhận mệnh đi ra. Nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù rồi mới kể về những chuyện ngày trước đây của Cố Tiểu Phù. Đó là những ngày chỉ có cơm không đủ no, áo không đủ mặc, cả ngày phải làm việc quần quật, đến mức thân thể bị kiệt lực. Người nhà họ Cố chăm sóc nàng không được, người nhà họ Trịnh chăm sóc nàng cũng không được. May mà Lục Nguyên Sướng đã ra tay trượng nghĩa, đem mua nàng về rồi tỉ mỉ nuôi dưỡng, lại còn luôn suy nghĩ tính toán này kia làm sao cho Cố Tiểu Phù có được tháng ngày thật tốt.
Từ lâu Cố Tiểu Phù đã cảm thấy cuộc sống của mình đã quá hạnh phúc, giờ đây nghe kể lại cuộc sống khổ cực ngày xưa của mình cũng không thấy trong lòng nặng nề nữa. Nàng chỉ nhớ rõ Lục Nguyên Sướng đối với mình rất tốt, vậy thì hết thảy những khổ ải kia, đều đáng giá.
Từ xa, Lục Nguyên Sướng nhìn đến Cố Tiểu Phù đang ôm Trứng Gà, thấy người đó cũng đang dịu dàng nhìn mình, nàng liền hướng về người đó mỉm cười. Tình nghĩa giữa hai người đã không cần phải dùng đến ngôn ngữ mà vẫn có thể cảm nhận được.
Tống phu nhân nghe mà nước mắt lưng tròng. Nàng chỉ còn biết tự trách mình, trách Tống Định Thiên, vì đã để cho khuê nữ đáng yêu của mình phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Khi Tống phu nhân nghe đến đoạn Cố Tiểu Phù vì sinh nở mà suýt chút nữa chết, nàng đã ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù. Cứ như sợ rằng nếu như mình buông lỏng tay một chút thôi, khuê nữ sẽ không còn.
Lần này Tống phu nhân nhìn đến Lục Nguyên Sướng lại càng cảm thấy hợp mắt. Tuy rằng trong lời nói của mình Chúc Đại nương đã cực kỳ nói tốt cho Lục Nguyên Sướng, nhưng Chúc Đại nương là lão nương của Cố Tiểu Phù, thế nên người đầu tiên được nàng hướng về dĩ nhiên là Cố Tiểu Phù. Có thể được Chúc Đại nương tán thưởng như vậy, rõ ràng là Lục Nguyên Sướng đã đối xử với Cố Tiểu Phù cực kỳ tốt đẹp.
Ngay cả Tống Định Thiên cũng đã từ lâu biết đươc Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù rất để bụng. Kỳ thực trong lòng hắn đối với cái người con rể này là thoả mãn cực kỳ. Có điều hắn vẫn vì sốt ruột cho ái nữ, nên mới không khỏi có yêu cầu cao một chút.
"Phù nương, lần đó là vì cha ngươi bị thương ở trên chiến trường, nên tiên hoàng đã ân chuẩn cho ta mang theo ngươi cùng ba cái ca ca của ngươi đi thành Lâm Biên thăm viếng. Ai ngờ mới đi được nửa đường thì đột nhiên gặp phải tàn quân Nhung Địch, làm cho chúng ta đều bị tách ra. Đợi đến khi cha ngươi phái người tới tiếp ứng được thì ngươi cùng Tụy nương đã không còn tung tích." Tống phu nhân đưa tay lau lệ rồi mới nói tiếp: "Khi đó cha ngươi nghe nói ngươi mất tích thì đã không để ý đến thương thế của mình, mà trực tiếp dẫn người đi khắp mọi nơi để tìm ngươi. Nhưng mà tìm thế nào chúng ta cũng không tìm được. Một cuộc tìm này, ai ngờ chính là gần hai mươi năm."
"Tụy nương có phải là vú em của ta hay không?" Cố Tiểu Phù sẽ không bao giờ quên cái người đã liều mạng cứu mình này.
"Đúng vậy, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về Tụy nương. Sợ là đã không còn ở trên nhân thế." Tống phu nhân cực kỳ cảm tạ Tụy nương, khi nàng đã giữ được cho khuê nữ của mình vẫn còn sống sót.
"Trên cõi đời này, có người hảo tâm, cũng có người xấu xa. Cái Cố gia kia, không lưu lại được. Trịnh gia đã chết tuyệt thì không tính toán nữa." Tống Định Thiên giết người đã quen tay, người nào dám bạc đãi khuê nữ của hắn, hắn muốn từng cái đòi lại.
"Cha, không nên tổn thương Cố gia. Tuy nói Cố gia chăm sóc ta không được, nhưng đến cùng vẫn đem ta nuôi lớn. Nếu như không có Cố gia thu nhận giúp đỡ, con gái có lẽ là đã cùng số phận như Tụy nương, đó là chết sớm." Cố Tiểu Phù vốn có tâm địa thiện lương, rất không muốn Tống Định Thiên tùy ý khai sát giới.
"Nhạc phụ, quên đi thôi. Chuyện về Cố gia, tiểu tế đã thu xếp thỏa đáng. Ta giết người quá nhiều rồi, lưu lại một phần thiện tâm, vì hài tử mà tích phúc." Lục Nguyên Sướng cũng khuyên nhủ, Cố gia có tội, nhưng là tội không đáng chết.
"Cũng được, Tống Định Thiên ta sẽ có một lần này tha cho. Có lẽ cũng vì giết chóc quá nhiều, nên ông trời trừng phạt a!" Tống Định Thiên xì hơi, đáp ứng thỉnh cầu của đôi vợ chồng trẻ.
Lúc này đêm cũng đã khuya, dù chỉ một chút Tống phu nhân cũng không muốn rời xa đứa con gái vừa tìm lại được. Nàng vừa mới cùng Cố Tiểu Phù làm quen với nhau đã phải tách ra, thật là mười phần không muốn. Lục Nguyên Sướng đáng thương đành phải một mình đi tới thư phòng để ngủ, đem chính ốc để cho kiều thê, ái nữ ngủ cùng mẹ vợ, còn Tống Định Thiên thì mang theo đoàn người trở về Tống phủ.
Đêm đó, Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù trắng đêm tâm sự. Tuy rằng vừa mới gặp mặt, nhưng có vô số điều muốn nói cho hết. Cố Tiểu Phù được Tống phu nhân ôm vào trong lòng, trìu mến, nhẹ nhàng động viên liền có cảm giác mình quá mức hạnh phúc. Cảm giác này, hai nàng chờ mong đã quá lâu rồi.
"Nghi nhi, ngươi nói thật với ta đi, A Nguyên đối xử với ngươi như thế nào?" Tống phu nhân vẫn không yên tâm hỏi.
"Mẹ, Đại lang chăm sóc