Quản lão đại thấy Lục Nguyên Sướng thong dong đi tới thì con mắt to của hắn vụt sáng lên. Nếu như Lục Nguyên Sướng có thể nhìn ra được năng lực võ công của Quản lão đại, thì hiển nhiên là, Quản lão đại cũng có thể từ trong dáng đi của Lục Nguyên Sướng mà nhìn ra được một ít đầu mối.
Thể trạng của Quản lão đại rất cân đối, bắp thịt cuồn cuộn, bước chân vững vàng, mỗi bước đi đều toát ra sức mạnh. Trong khi bước chân của Lục Nguyên Sướng lại mềm mại, vóc người cao gầy, thân pháp linh hoạt, tất cả đều toát lên vẻ nhanh nhẹn, cơ trí.
Với vẻ mặt không chút sợ hãi, Lục Nguyên Sướng chậm rãi đi đến trước mặt Quản lão đại rồi nói: "Tiểu tử là Lục Nguyên Sướng. Xin chào Quản lão đại."
Lục Nguyên Sướng đối với Hà lão đại cũng không quá để mắt. Nhưng đối với người cũng mang một thân võ nghệ như Quản lão đại thì cũng khá là khách khí, vì vậy mà tiên lễ hậu binh.
Quản lão đại thấy Lục Nguyên Sướng đối diện với một đám người hung hăng như bọn họ mà sắc mặt vẫn trấn định, nói chuyện cũng phù hợp với quy củ giang hồ thì nét mặt có chút giãn ra. Hắn nói: "Ta là Quản Bằng, Lục tiểu đệ có lễ."
Sau khi chào hỏi xong hai người đều không nói gì, chỉ đối diện với nhau, cùng phóng thích khí tràng võ công từ trong cơ thể ra.
Mỗi khi người trong giang hồ quyết đấu thì cũng không phải là vừa ra trận liền bắt đầu so chiêu. Mà bình thường, bước đầu tiên sẽ là đấu khí tràng, ước lượng năng lực của đối phương. Đối với người luận võ, quá trình này phi thường trọng yếu. Người có võ nghệ cao cường sẽ có khí tràng mạnh mẽ, còn người yếu hơn thì chỉ cần vừa thấy mặt liền có thể biết được khả năng của chính mình, lúc đó cũng sẽ không mạo muội ra tay. Nhưng người ngoài nghề lại không hiểu điều này. Giờ đây nhìn hai người đối diện nhau mà trầm mặc, mọi người xung quanh nhìn mà không hiểu nên cùng bàn luận không ngớt.
Sắc mặt của Quản lão đại từ từ có chút thâm trầm. Hắn thật không nghĩ tới, cái người trẻ tuổi trước mặt này vậy mà lại có năng lực nghiên cứu võ học cao đến như thế. Bởi vì ngay trong khi đang đối diện với khí tràng, hắn đã phát hiện ra mình cũng không hề áp đảo được Lục Nguyên Sướng.
"Ha ha, Lục tiểu đệ thấy chết không sợ. Thật đúng là can đảm hơn người, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Sau một lúc lâu Quản lão đại thấy mình không cách nào áp đảo được Lục Nguyên Sướng thì đành phải thu lại khí tràng của mình.
"Quản lão đại khách khí." Lục Nguyên Sướng cũng thu hồi hơi thở của chính mình, rồi mới trả lời.
"Có điều, đối với chuyện tiền bạc ta vẫn phải nói cho rõ ràng. Lục tiểu đệ, nếu đúng là bạc này do ngươi cho Trịnh gia mượn, vậy thì ngươi hãy nói xem, hai mươi lượng bạc này bây giờ phân chia thế nào mới hợp lẽ?" Tuy rằng Quản lão đại có chút thưởng thức Lục Nguyên Sướng thật, nhưng đối với vấn đề lợi ích trước mặt thì đầu óc vẫn còn hết sức tỉnh táo.
"Mời Quản lão đại hãy xem, đây là giấy bán nương tử của Trịnh gia. Trịnh gia đã giao nương tử cho ta, còn ta thì cũng đã giao cho Trịnh gia ngân lượng đầy đủ rồi. Vậy nên những chuyện còn lại đã không có quan hệ gì với ta nữa." Lục Nguyên Sướng lấy ra từ trong lồng ngực giấy bán thân có tên Cố Tiểu Phù rồi giơ lên trước mặt Quản lão đại.
"Quản lão đại, ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Lục Đại lang chỉ là cái đồ Thất Sát Cô Tinh mà thôi. Ngày đó rõ ràng hắn cũng chỉ nói là cho Trịnh gia mượn tiền, vậy mà sang đến ngày hôm sau thì hắn lại dẫn theo Bảo Đảm trường cùng trưởng thôn tới nhà của ta nhất quyết mua đi đại tẩu của ta. Nếu không phải vì chuyện này thì nhà ta sớm đã đem đại tẩu đưa cho ngươi thay nợ rồi." Trịnh Nhị giơ chân nói. Nếu một khi để cho Lục Nguyên Sướng thoát thân rồi thì hắn sẽ lấy cái gì mà trả lại Quản lão đại đây.
Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều đột nhiên biến đổi. Trên mặt các hương thân là đầy vẻ khinh bỉ. Dương Minh cũng không nhịn nổi nữa mà trở nên phẫn nộ. Mặt của Lục Nguyên Sướng cũng trầm đến lợi hại, còn nét mặt của Cố Tiểu Phù thì lại bi phẫn đến cực điểm. Mà Quản lão đại, thì lại là nhíu mày khinh bỉ mà nhìn Trịnh Nhị. Làm người trong giang hồ, điều được coi trọng nhất chính là nghĩa khí. Trịnh Nhị là cái loại vong ân phụ nghĩa, là cái loại người rất vô liêm sỉ.
Trịnh Nhị bị Quản lão đại nhìn đến mức lỗ chân lông toàn thân dựng đứng cả lên, hắn không tự chủ được mà lui sang một bên.
Quản lão đại dùng ánh mắt đánh giá nhìn sang Cố Tiểu Phù đang đứng ở một bên một bên rồi từ tốn nói: "Quả nhiên là một tiểu nương tử xinh xắn, ánh mắt của Lục tiểu đệ quả thực rất tinh tường."
"Cố thị đã là người nhà họ Lục ta, xin Quản lão đại hãy tỏ ra tôn trọng chút!" Lục Nguyên Sướng đối với việc Quản lão đại dùng ánh mắt xoi mói như đang xăm soi một món hàng hóa bình thường để nhìn Cố Tiểu Phù thì trong lòng rất là bất mãn.
"Quả nhiên là trẻ tuổi nóng tính! Tiểu tử, ngươi có biết hay không, nếu như ngươi không có chút bản lĩnh thì ngươi cũng không đủ tư cách để nói lời này!" Quản lão đại luôn luôn kiêu căng tự mãn, vậy mà giờ đây trước mặt mọi người lại bị Lục Nguyên Sướng đâm cho một cái như thế. Cơn tức giận trong lòng vốn đã được đè xuống, giờ lại trỗi dậy.
"Vậy thì cứ theo quy củ giang hồ mà đến đây đi. Ta cũng rất muốn biết, bản thân mình có tư cách này hay không." Lục Nguyên Sướng không lùi một phân, như chặt đinh chém sắt mà nói.
"Tiểu tử, ngươi thật là có can đảm! Quản Bằng ta hôm nay liền ở ngay đây thả xuống lời nói này. Nếu như ngươi thắng thì việc của Trịnh gia sẽ không có quan hệ gì tới ngươi. Còn nếu như ngươi bị thua thì tiểu nương tử kia sẽ phải theo ta đi!" Quản lão đại đưa tay chỉ vào Cố Tiểu Phù mà nói.
Hai ngày này Cố Tiểu Phù được ăn ngon ngủ yên, tâm tình cũng được thoải mái hơn, vì vậy mà so với lúc còn ở Trịnh gia thì sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Quản lão đại cảm thấy, nếu như có thể đem Cố Tiểu Phù thay cho hai mươi lượng bạc kia thì hiển nhiên đây sẽ là một cú buôn bán đáng giá.
"Nếu như ta thua, thì chỗ hai mươi lượng bạc Trịnh gia còn nợ ngươi ta sẽ trả cho ngươi. Nhưng Cố thị, vì nàng đã là người của Lục gia ta, sẽ không cùng ngươi đi!" Lục Nguyên Sướng kiên định nói. Nàng làm sao có thể đem Cố Tiểu Phù cho đi được!
"Đúng là một hán tử! Được lắm!" Quản Bằng dùng ánh mắt trân trọng để nhìn Lục Nguyên Sướng. Mặc kệ võ nghệ ra làm sao, với khí phách này cũng đáng giá làm người ta liếc nhìn bằng ánh mắt trân trọng.
Bầu không khí lập tức lại nghiêm trọng trở lại. Hà lão đại thấy hai phe bọn họ cùng nhau tranh đấu liền mừng rỡ lui ra chơi trò trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Còn Trịnh Nhị thì cũng thấy trong lòng hồi hộp. Trịnh gia không được sống dễ chịu, vậy hắn cũng không muốn để cho Lục Nguyên Sướng được dễ chịu. Nếu không phải chỉ vì do Lục Nguyên Sướng đột nhiên phá ngang, thò một chân vào mua đi Cố Tiểu Phù, Trịnh gia của hắn hôm nay cũng không cần phải đối mặt với một cục diện đáng sợ đến như vậy. Trịnh Nhị lăn lộn ở chốn sòng bạc cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đối với thân thủ của Quản lão đại, hắn cực có lòng tin.
Trịnh Nhị cứ vậy mà đắc ý cùng vênh váo. Hắn đã quên từ lâu chuyện của ba ngày trước. Đó là, nếu không nhờ có Lục Nguyên Sướng ra tay trượng nghĩa cho hắn mượn tiền, lúc đó hắn đã bị Hà lão đại đánh chết tươi rồi.
Lúc này Cố Tiểu Phù dị thường lo âu, nhìn tư thế Lục Nguyên Sướng bày ra giữa trường đấu mà trong lòng cực kỳ hối hận. Nếu như nàng không xuất hiện, có thể chuyện đã không đến nước này, nhưng hiện tại, cho dù có nói cái gì thì cũng không kịp nữa rồi.
Sắc mặt của Lục Nguyên Sướng cùng Quản lão đại đều rất nghiêm nghị. Lúc trước hai người đều đã thăm dò năng lực của đối phương, thực lực của hai người là sàn sàn ngang nhau, điều đó tất sẽ dẫn đến một cuộc ác chiến. Để xem ai mới là người kiên cường, ai mới là người trụ lại cuối cùng.
"Vù ~ "
Lục Nguyên Sướng động thủ trước, chân của nàng đá ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền ở ngay trước mặt Quản lão đại, tay phải nắm chặt lại, thẳng về phía mặt của Quản lão đại trực tiếp đánh tới. Quản lão đại phản ứng không hề chậm, tay trái thành chưởng bảo vệ mặt, còn nắm tay phải thì hướng về bụng dưới của Lục Nguyên Sướng đánh tới.
Lục Nguyên Sướng thấy thế, liền lấy bàn chân làm trụ, nhanh chóng chuyển đổi thân hình, bay tới bên cạnh người bên cạnh người Quản lão đại, còn tay phải vẫn duy trì tư thế ra quyền. Mặt Quản lão đại lộ ra vẻ cười lạnh, hai chân bày ra chữ bát, hạ thấp eo, tay trái vung