"Đại lang!" Cố Tiểu Phù bị máu của Lục Nguyên Sướng làm cho hoảng sợ đến nỗi không biết làm sao. Nàng đưa tay đỡ lấy thân thể đang lảo đà lảo đảo của Lục Nguyên Sướng, trong mắt rưng đầy nước: "Đại lang, ngươi đừng dọa ta như vậy!"
"A Nguyên! Ngươi thế nào rồi?" Dương Minh cũng bị chỗ máu của Lục Nguyên Sướng làm cho sợ hãi, hắn vội vàng đỡ lấy một bên khác của Lục Nguyên Sướng mà hỏi.
Lục Nguyên Sướng vừa xua tay vừa nói: "Cha nuôi, ta vô sự. Vừa nãy chỉ là khí tức không điều thuận mà thôi."
Vừa nãy Lục Nguyên Sướng bị một chưởng của Quản lão đại nên đã phải mạnh mẽ đè khí tức xuống, sau đó lại cùng Quản lão đại kịch liệt đối chiến, vì thế mà làm cho tinh lực trong cơ thể cũng bị nghịch chuyển nên bây giờ mới phun ra một ngụm huyết. Hiện tại nghịch huyết đã ra, vì vậy mà cũng không đáng lo ngại nữa. Có điều mấy ngày tới đây vẫn cần phải điều trị thật cẩn thận để tránh khỏi lưu lại mầm bệnh sau này.
Nếu so với Quản lão đại, thì chút thương tổn ấy của Lục Nguyên Sướng thật sự không tính là cái gì.
Cuộc loạn chiến giữa trường trong chốc lát liền kết thúc. Cho dù Quản lão đại có bị trọng thương nhưng người phía dưới của hắn đều là tinh tráng, lại có Quản Trọng xông lên trước. Đám hung thần của Quản gia đem bao nhiêu tức giận đối với Lục Nguyên Sướng phát tiết lên hết trên thân thể của Hà lão đại, trông khí thế chẳng khác nào mãnh hổ hạ sơn.
Cuối cùng trận hỗn chiến cũng đã đánh xong. Quản lão đại gắng gượng chống đỡ thân thể suy yếu, cho thủ hạ giúp đỡ lại gần rồi nói với người cũng đã cung giương hết đà là Lục Nguyên Sướng: "Thân thủ của Lục tiểu đệ khá lắm. Nếu còn có duyên, ngày sau ổn thỏa sẽ lại cùng Lục tiểu đệ so tài lại."
"Hôm nay tiểu tử thắng mà không vẻ vang gì, Quản lão đại, đa tạ." Lục Nguyên Sướng tỏ ra khiêm tốn nói với hắn. Kỳ thực dựa vào thực lực của Quản lão đại mà nói, hôm nay hắn cùng Lục Nguyên Sướng so tài cao thấp, thực tế đã cho thấy là võ nghệ của Lục Nguyên Sướng rõ ràng là hơn hẳn.
"Thua là thua, thắng là thắng. Ta đã nói rồi, nếu là Lục tiểu đệ thắng, việc Trịnh gia cùng Lục tiểu đệ sẽ vô can hệ. Sau này nếu là có người nhân chuyện hôm nay mà cố tình liên lụy đến Lục tiểu đệ, thì Lục tiểu đệ chỉ cần đến sòng bạc Thiết kỵ tìm ta là được."
"Quản lão đại làm việc cực kỳ quang minh chính đại, tiểu tử thực kính nể!"
Lục Nguyên Sướng biết lời nói này của Quản lão đại chính là để nói cho Hà lão đại nghe, bạc thì đã bị Quản lão đại cướp đi rồi, tất nhiên là Hà lão đại sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng được.
Sau khi Quản lão đại cáo từ cùng Lục Nguyên Sướng liền dẫn cả đám người nghênh ngang rời đi.
Hà lão đại dùng tay bịt lại vết thương trên mặt, cơn tức giận cực kỳ khó kìm nén. Có điều khi hắn nhìn về phía Lục Nguyên Sướng thì quả thực có chút hoảng sợ. Tràng luận võ vừa nãy, hắn chỉ cần nhìn tổng thể thì cũng đã biết được là cái người trẻ tuổi này không phải là người hắn có thể ăn. Lại thêm lời nói của Quản lão đại vẫn còn văng vẳng bên tai, cái tên Thiết kỵ sòng bạc kia quả thực là rất khó chơi. Một khi đắc tội, tất ngày vui ngắn tày gang, mà hiện tại bên người Lục Nguyên Sướng lại có đầy tráng đinh do Dương Minh mang đến, Hà lão đại nhìn thủ hạ của mình, từng cái từng cái bảy thương tám thương, như thế thì làm sao mà đánh cho lại đây!
Vì thế, cơn phẫn nộ đầy ngập của Đại Tướng họ Hà liền nhắm ngay người nhà họ Trịnh mà trút xuống!
Trịnh Nhị lại phải hứng lấy một trận hành hung. Lần này bất luận hắn kêu la thảm thiết thế nào, ngoại trừ người nhà họ Trịnh, còn lại không ai đồng ý ra tay giúp đỡ nữa. Trịnh Nhị bị thủ hạ của Hà lão đại vây quanh quyền đấm cước đá, mỗi một lần đều trực tiếp vào chỗ hiểm yếu, từng tiếng rú thê thảm không lấn át được nỗi đau đớn trên người, rốt cục hắn cảm thấy hoảng sợ, cuối cùng cũng đã rõ ràng thế nào gọi là người bị lăng trì!
Hà lão đại tức giận khó mà nguôi, mặc kệ là Trịnh lão cha Trịnh Đại nương đã nhiều năm sương khói hay là Trịnh Đại ốm yếu cũng đều không buông tha, hắn quyết để cho thủ hạ đánh đến chết. Không chỉ có như vậy, hắn còn để cho thủ hạ lục tìm của cải của Trịnh gia, từ trong phòng Trịnh Đại nương tìm ra được hơn hai lạng bạc do Trịnh Đại đưa cho nàng còn lại sau khi dùng, cùng với một lượng bạc còn lại do ngày xưa tích góp được.
Trịnh Đại nương thấy bạc bị Hà lão đại lấy đi rồi thì khàn cả giọng chửi bậy, lại dựa vào man lực đẩy người vây quanh mình ra, trực vồ tới muốn cướp ngân lượng về.
Hà lão đại cười lạnh, chỉ huy thủ hạ bên người đem Trịnh Đại nương bao quanh vây nhốt lại rồi đánh cho một trận thật tàn nhẫn. Khi hắn trông thấy Trịnh Nhị đã bị đánh nhưng vẫn chưa hết cơn tức giận, mới nhổ một bãi nước bọt, tàn nhẫn nói: "Đi nhìn một cái xem Trịnh Nhị chết rồi hay chưa."
"Vẫn chưa, có điều sắp chết rồi." Người thủ hạ trả lời hắn.
"Ngừng tay, chém tay của hắn, ta muốn cho hắn sống không bằng chết!"
Người thủ hạ đối với Hà lão đại tuyệt đối trung thành, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên làm, hắn cầm đao "phập phập" hai lần, tay Trịnh Nhị liền bị đứt lìa, Trịnh Nhị rơi vào trong hôn mê, vì đau đớn kịch liệt mà toàn thân run lên.
"Nhị Lang, con trai của ta a ~" Trịnh Đại nương mắt thấy tay Trịnh Nhị bị chặt bỏ rồi bị tùy ý ném qua một bên, máu tươi chảy đầy đất, nàng chật vật bò tới quá ôm Trịnh Nhị, khóc đến tan nát cõi lòng.
Thôn dân chung quanh thấy thủ đoạn của Hà lão đại tàn nhẫn như vậy thì trong lòng không khỏi hoảng sợ. Có một vài phụ nhân đến để xem trò vui thì giờ đây đều sợ đến mức thay nhau nôn ọe rồi chạy trốn về nhà.
Hà lão đại thấy việc cũng đã đến nước này, hơn nữa có muốn thì cũng mò không ra được bạc nữa liền dẫn theo người trở về. Ba lượng bạc này, còn chưa đủ để hắn cho thủ hạ trị thương đây! Lần buôn bán này đúng là đã thiệt thòi lớn rồi!
Trịnh Đại nương thấy làm thế nào cũng không gọi được Trịnh Nhị tỉnh lại, liền chạy đi xem Trịnh Đại cùng Trịnh lão cha, hai người cũng đều đã hôn mê, bây giờ chỉ còn thoi thóp thở.
"Trưởng thôn, kính xin ngài gọi người hỗ trợ tìm giúp một vị lang trung để cứu giúp bọn họ." Trịnh Đại nương thấy tình huống của cả ba người đã không ổn, liền chạy tới chỗ Dương Minh một mực cầu xin.
"Hừ, đã tự làm bậy thì không thể sống!" Dương Minh bỏ ra tay của Trịnh Đại nương rồi tức giận nói. Không phải là do hắn nhẫn tâm, mà là tâm của Trịnh gia đã làm nên chuyện quá hại người.
"Phù nương, ta van cầu ngươi, xin ngươi hãy giúp ta nói một câu đi, nếu không thì sợ là Đại lang cũng sẽ không giữ được mạng sống nữa!" Trịnh Đại nương thấy Dương Minh nhất định không chịu hỗ trợ liền chạy lại cầu xin Cố Tiểu Phù, nàng lại còn cố tình nói đến Trịnh Đại với hi vọng là Cố Tiểu Phù sẽ vì tình cảm ba năm phu thê mà nói lời cứu giúp.
Cố Tiểu Phù đỡ lấy bàn tay đang nắm chặt lại của Lục Nguyên Sướng, nàng nhìn xuống ba người Trịnh gia vẫn đang nằm trên đất, rồi lại nhìn đến gương mặt đang tái nhợt của Lục Nguyên Sướng, khi đó mới bình thản nói: "Đại nương, ta đã là người của Lục gia, tất cả đều do Lục Đại lang làm chủ."
Nếu như không phải vì Trịnh gia đã bỏ qua nàng, lấy cách Cố Tiểu Phù làm người thì chắc chắn là nàng sẽ cùng Trịnh gia đồng sinh cộng tử. Trong khi Lục Nguyên Sướng lại là người đã cứu nàng ra khỏi khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng. Lục Nguyên Sướng đã chăm sóc nàng vô cùng tốt, nàng sẽ không giống người nhà họ Trịnh vong ân phụ nghĩa như vậy.
"Lục Đại lang, là Trịnh gia của ta có lỗi với ngươi, nhưng mà xin ngươi hãy nhìn thảm cảnh của nhà ta một chút. Ba cha con bọn họ đều sắp chết rồi, ngươi là đại nhân không chấp tiểu nhân, cầu ngươi hãy ra tay giúp đỡ đi, ta van cầu ngươi." Vì không còn cách nào khác nên Trịnh Đại nương lại quỳ xuống.
Lục Nguyên Sướng bình tĩnh nhìn tất cả những gì đang bày ra trước, con mắt của nàng lúc này cho thấy suy nghĩ của nàng đang bách chuyển luân hồi. Cuối cùng, chỗ ngực đang bị đau đớn đã nhắc nhở nàng điểm mấu chốt làm người, ai là người có thể giúp, và ai là người không thể giúp!
"Phù nương, chúng ta về nhà đi thôi." Lục Nguyên Sướng thản nhiên nói, trước cảnh người nhà họ Trịnh gặp thảm trạng này, trong lòng nàng không chút nào nổi sóng.
"Đại lang, hãy cẩn thận chút." Một lần cuối cùng Cố Tiểu Phù quay đầu lại liếc nhìn Trịnh Đại lúc này đang sống chết không rõ, sau đó đỡ lấy Lục Nguyên Sướng trở về Lục gia. Từ nay về sau, nàng chính là chân chính người nhà họ Lục!
"Van cầu các ngươi, các vị hương thân, van cầu các ngươi! Xin hãy cứu lão già nhà ta! Đại lang Nhị Lang nhà ta van