Trên đỉnh Bạch Sơn, tiếng trống trận ầm ầm nổi lên. Tinh kỳ dày đặc, chim muông bay rợp trời trong cơn hoảng loạn, tiếng hô "Giết!" vang vọng trời cao. Tống Định Thiên nhìn các tướng quân tinh nhuệ diễn võ mà trong lòng không khỏi cảm thấy hào hùng vạn trượng.
Lần đi săn bắn này thực ra có nhiều mục đích. Thứ nhất là dẫn tướng sĩ đi giải khuây mấy ngày, thứ hai cùng quý tộc tăng cường mối liên hệ. Nhưng trọng yếu nhất lại là vì khảo sát năng lực tác chiến của đội tinh binh. Sau khi bị cắt quân, binh lực của Bắc cảnh rõ ràng là không đủ, nhưng lưu lại tư binh lại là việc các tướng quân dồn lực ép xuống đáy hòm. Chỉ cần đội tư binh này tuyệt đối trung thành với mình thì liền có thể lấy một làm trăm. Đến lúc đó tình cảnh của Bắc cảnh nhất định sẽ không rơi vào thế khó nữa.
Lúc này Lục Nguyên Sướng đứng ở bên người Tống Định Thiên. Nàng tỏ ra cực kỳ chuyên tâm nhìn trận pháp diễn luyện. Trong lần đại diễn tập này, các tướng quân đều đưa ra đội quân mạnh nhất của mình, sử dụng thật nhiều trận pháp, thay đổi biến ảo. Đúng là có rất nhiều thứ đáng xem.
"A Nguyên, thấy thế nào?" Tống Định Thiên thấy Lục Nguyên Sướng cau mày liền hỏi.
"Thưa nhạc phụ, tốt ạ." Lục Nguyên Sướng chắp tay trả lời.
"Trong lòng ngươi thật đúng là nghĩ như vậy sao?" Tống Định Thiên cười cười rồi hỏi.
"Xin hãy để cho tiểu tế nhìn kỹ hơn một chút." Lục Nguyên Sướng cẩn thận nói. Kỳ thực những gì các tướng quân diễn tập từ nãy đến giờ đã là cực tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Một đội quân dũng mãnh dị thường tiến vào bãi tập, người cầm đầu là Vương Siêu. Tiếng trống trận biến ảo vang lên ba tiếng, kỵ binh thúc ngựa chạy băng băng. Trên tay của các kỵ binh hoặc là trường xà hoặc là đao nhọn hình tam giác. Có khi họ tập kích từ bên trái hoặc bên phải, cũng có khi họ thuận thế vây kín. Đám kị binh mang vũ khí hạng nhẹ này cực kỳ linh hoạt, thế trận cũng rất biến ảo, cực kỳ trôi chảy. Cả đám kỵ binh đều mang theo sát khí ngút trời, như một cái đao nhọn sẵn sàng cắm sâu vào trái tim của kẻ địch.
Trong lòng Lục Nguyên Sướng hết sức tán thưởng. Vương Siêu đã không thẹn là tướng quân của đội tiên phong. Với khí thế xung phong như vậy, sợ là trong thiên hạ không có được mấy người có thể ngăn cản được hắn. Trong nháy mắt, đột nhiên nàng chợt tỉnh ngộ.
Lục Nguyên Sướng vẫn đang suy tư vấn đề thảm bại của Trấn Bắc quân trong chiến dịch Vân Tương. Trận chiến này tuy là có lỗi của Vương Siêu, nhưng Trấn Bắc quân bị rơi vào thất bại như vậy cũng không phải trách nhiệm chỉ thuộc về một mình Vương Siêu. Chỉ là lúc đó những vấn đề này xảy ra quá đột ngột đã làm cho nàng không cách nào nắm bắt được căn nguyên sâu xa.
Bây giờ lại quan sát thật kỹ khí thế bàng bạc kia hiện lên trong khi đội quân Vương Siêu diễn luyện, Lục Nguyên Sướng có cảm giác "thể hồ quán đỉnh"*. Trấn Bắc quân phải trường kỳ đối kháng với Nhung Địch, đã phải trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng trong hơn mười năm đối địch vừa qua, chủ yếu vẫn là ở vào thế thủ. Trấn Bắc quân giỏi về phòng thủ, nhưng không giỏi về công!
Về công mà nói, cũng xem như là khá sắc bén, nhưng về thủ lại có phần vượt trội hơn. Ngược lại, nếu làm cho công mạnh hơn nữa, thì cũng chính là thủ tốt. Trước mắt, điều Trấn Bắc quân thiếu nhất, chính là khí phách thảo phạt! Nếu cứ an phận thủ thường, an thủ một phương, cũng không phải là kế sách lâu dài. Phải biết vận dụng thời vận mà chủ động tiến công trước thì mới là kế sách tốt nhất.
* Thể hồ quán đỉnh: Bị nước dội trên đỉnh đầu, bị dội nước làm cho tỉnh lại.
"A Nguyên, làm sao?" Nãy giờ Tống Định Thiên vẫn để ý Lục Nguyên Sướng, lúc này lại đặt câu hỏi.
"Nhạc phụ, biểu ca quả là dũng tướng. Trấn Bắc quân có được biểu ca thật đúng là như hổ thêm cánh." Lục Nguyên Sướng âm thầm vui mừng với việc mình đã cứu được Vương Siêu trở về. Nếu không Trấn Bắc quân đã bị tổn thất một vị Đại Tướng mà mất hắn khác gì tự chặt đi một cánh tay của mình vậy.
"Đừng nói những lời vô dụng nữa." Tống Định Thiên quả thực là không còn kiên nhẫn nổi.
"Nhạc phụ, xin hãy để tiểu tế diễn trận xong sẽ lại cùng ngài nói chuyện tiếp." Lục Nguyên Sướng thấy Vương Siêu thu binh liền đi xuống chuẩn bị diễn luyện.
Cố Tiểu Phù ở trên đài đã sớm bị khí thế chiến trường làm cho kinh sợ. Nhìn thấy Lục Nguyên Sướng dẫn quân của Lục gia nhanh chóng tập kết, tim của nàng không khỏi đập như trống chầu. Hai bàn tay của nàng siết chặt chiếc khăn, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu.
Chiến trường không phải trò đùa, thắng chính là thành quả, thất bại chính là sinh mệnh. Lần đầu tiên Cố Tiểu Phù cảm thụ được sự tàn khốc của chiến trường trong một khoảng cách gần như vậy. Nàng không thể nào tưởng tượng được Lục Nguyên Sướng làm thế nào để tiếp tục sống ở trong một hoàn cảnh tàn nhẫn như vậy. Dù sao Lục Nguyên Sướng cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Đứng ở bên cạnh thân hình cường tráng của các tướng sĩ đang vây quanh, trông nàng thật có vẻ yếu đuối, đơn bạc.
"Bày trận!"
Lệnh của Lục Nguyên Sướng phát ra có chứa nội kình, toàn bộ đội quân của Lục gia quân liền cấp tốc bày ra trận hình. Đầu đuôi của đội hình đụng vào nhau, trong ngoài có hai tầng, tầng bên trong cùng tầng ngoài xoay ngược chiều nhau. Tiếng thét "Giết!" trầm hùng hòa trong tiếng trống trận.
"Có vị tướng quân nào dám xông vào 'Song Long trận' của ta hay không?" Lục Nguyên Sướng tràn đầy nhiệt huyết thách chiến.
"Có ta đây!"
Tham tướng quân thuộc đội quân tiên phong bước ra khỏi hàng, lĩnh binh vào trận. "Song Long trận" lập tức theo hai hướng xoay tròn. Trong thoáng chốc đã làm cho đám tướng sĩ mới vào trận đầu óc choáng váng, không được bao lâu đã bị bại mà phải lui ra.
"Còn có ai dám to gan tái chiến hay không?" Lục Nguyên Sướng nhìn thấy "Song Long trận" đo mình chuyên tâm nghiên cứu có uy lực kinh người nên trong lòng đắc ý vạn phần.
"Có ta đây! Lục hiền đệ hãy cẩn thận!"
Cố Tiểu Phù chăm chú nhìn vào trận pháp. Nàng chỉ thấy cái "Song Long trận" kia không biết có gì ảo diệu mà tướng sĩ vào trận lại có thể bị nhanh chóng bị đánh bại đến như vậy. Tâm trạng của nàng dần dần được thả lỏng, chỉ còn nhìn thấy tư thái dứt khoát đâu vào đấy của Lục Nguyên Sướng khi chỉ huy cuộc chiến ác liệt, cứ như vậy mà hấp dẫn mình.
Mỹ nhân yêu anh hùng, Cố Tiểu Phù cũng không ngoại lệ. Ngày còn ở thôn Lạc Khê thì Cố Tiểu Phù hâm mộ Lục Nguyên Sướng bởi vì dám trước mặt kẻ mạnh liều mạng cứu giúp mình. Sau này cùng nhau đi tới, người này vẫn luôn đem mình bảo hộ cực kỳ thỏa đáng. Cố Tiểu Phù cũng không phải là trời sinh ra đã yêu thích nữ tử. Nàng đồng ý cùng Lục Nguyên Sướng sống với nhau ngoại trừ do lâu ngày sinh tình, còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là Lục Nguyên Sướng tuy là mày liễu nhưng không hề thua mày râu về khí khái.
Có điều cái cảm xúc ngọt ngào đang lan tỏa trong lòng kia, trong nháy mắt bị lại một cái giọng cao ngạo nào đó chặt đứt.
"A Nguyên, đừng vội đắc ý. Hãy để biểu ca thử xem đã! Ha ha ha!"
Vương Siêu thúc ngựa lao đến, theo sát bên cạnh hắn là một đám thân quân như hổ như sói vậy. Cả đám hùng hổ đâm vào thế trận của Lục Nguyên Sướng. Tuy Vương Siêu là một người thô tục, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc. Chỉ ngăn ngắn trong mấy nén hương, hắn đã phát hiện ra sự tinh diệu trong thế trận này của Lục Nguyên Sướng. Hai thế trận trong ngoài bổ sung cho nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý. Điều làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là, đường sống cùng kẽ chết luân phiên nhau cực kỳ quỷ dị.
Khi đội kỵ quân của Vương Siêu tiến vào trong trận, Lục Nguyên Sướng liền phát hiện mình phải chịu một áp lực rất lớn. Khí thế kỵ quân quá mức bá đạo, vì vậy mà thế trận xung phong xuất hiện kẽ hở.
"Biến trận!"
Một tiếng ra lệnh phát ra. Đột nhiên Song Long tăng tốc xoay tròn. Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh muôn hình vạn trạng. Khi ba con rồng cùng xuất hiện, uy lực lại thắng trên ba phần, mà ở phía bên dưới ba con rồng lớn lại có mấy con rồng nhỏ giúp đỡ. Trận hình co xiết lại, lập tức làm cho ưu thế kỵ quân đương nhiên không tồn tại.
"Không được rồi, bày xà trận!" Vương Siêu thầm kêu không ổn. Hắn không nghĩ ra được là thế trận này lại còn có biến hóa được đến như thế.
Tình hình trận chiến cực kỳ giằng co. Đối với chiến tràng Lục Nguyên Sướng có sự nhạy cảm trời sinh, nhưng mà Vương Siêu lại có kinh nghiệm trận mạc phong phú. Hai người không ngừng thay đổi chiến pháp, không ai nhường ai. Đến nỗi trận chiến diễn ra thật lâu mà thắng bại vẫn chưa phân định được.
Tống Định Thiên khẽ gật đầu. Hắn cực kỳ thoả mãn về tài năng quân sự của hai người này. Có điều đúng vào lúc hắn cho rằng hai người kia sẽ chấp nhận thế trận hòa thì cái thế thận biến ảo vô hình kia của Lục Nguyên Sướng lại đột nhiên lần thứ hai co rút lại. Đội quân của Vương Siêu lập tức rơi vào thế cửa tử đang không ngừng biến hóa bên trong. Trong khi Vương Siêu vẫn đang cực lực giãy dụa thì lại bị hai con rồng nhỏ siết vào, cuối cùng bất đắc dĩ mà bại trận.
"Ha ha, quân ta đã có người nối nghiệp. Quả thật là đại thiện!" Tống Định Thiên vỗ tay thán thưởng.
"Lục tướng quân vừa thiếu niên đã xuất anh hùng, mà Vương tướng quân lại là khí thế sắc bén không đỡ nổi. Đại tướng quân, Trấn Bắc quân chúng ta tất thắng!" Các quý tộc cũng không ngừng phụ họa theo.
"Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!" Tất cả các tướng sĩ mang theo ước mơ thắng lợi cùng đồng thanh hô lên vang dội!
Đừng xem Lục Nguyên Sướng thắng mà mừng vội. Lúc này trông dáng vẻ của nàng so với Vương Siêu lại còn thê thảm hơn. Mặt mày xám xịt, tóc tai rối bời, có điều nàng vẫn còn cười khúc khích cùng Vương Siêu thảo luận những điều mình tâm đắc trong màn diễn võ vừa nãy. Nàng căn bản không thấy trên đài ánh mắt căng thẳng của Cố Tiểu Phù đang nhìn chằm chằm vào mình.
Diễn võ qua đi cũng là lúc đến lượt các binh sĩ so tài. Người xuất sắc không chỉ được ban thưởng phong phú, nếu như lọt được vào mắt xanh của các tướng quân thì việc từng bước thăng chức là điều chắc chắn. Từng binh sĩ đều tự vận động làm nóng người, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi.
Sau khi Lục Nguyên Sướng trở về doanh trại rửa mặt xong liền ngồi vào bên người Cố Tiểu Phù bồi tiếp nàng quan sát. Lúc này Cố Tiểu Phù đối với diễn võ trường đã mất hứng thú. Từng cá nhân tỷ thí, làm sao bù đắp được không khí chém giết kịch liệt vừa nãy. Thấy Lục Nguyên Sướng thẳng tắp nhìn binh sĩ thao diễn, nàng lại ở trước mặt người ngoài bày ra tâm tình rất tốt mà bưng trà gọt lê cho Lục Nguyên Sướng, làm cho Lục Nguyên Sướng có chút thụ sủng nhược kinh.
"Phù nương, ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nguyên Sướng hỏi. Không phải bỗng nhiên Lục Nguyên Sướng lại tỏ ra khả nghi như vậy, bởi vì ở trước mặt người ngoài Cố Tiểu Phù luôn luôn thẹn thùng, rất ít khi có cử chỉ chăm sóc như vậy.
"Vừa nãy ngươi tỏ ra rất có năng lực. Thưởng ngươi." Cố Tiểu Phù nghịch ngợm pha trò.
"Ha ha, thì ra là như vậy. Cũng là nhờ có công lao của phu nhân nữa." Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì có thể nào lại không đắc ý.
"Đứng đắn một chút đi!" Cố Tiểu Phù vung cái khăn lên rồi quay đầu đi, có điều bàn tay nhỏ thì lại âm thầm nắm lấy bàn tay Lục Nguyên Sướng. Cảm thụ cái chỗ bị chai trong bàn tay ấy mang đến một cảm giác cực kỳ vi diệu.
Khi màn đêm buông xuống lại là đến lúc cuồng hoan. Cố Tiểu Phù thực không thích nhìn các quý tộc không hề e dè gì mà lại còn tỏ ra dáng vẻ phóng túng mỹ loạn như vậy. Lục Nguyên Sướng liền xin phép Tống phu nhân, một mình mang Cố Tiểu Phù đi tới một sườn núi cách ở đó không xa.
Đêm thu, gió cũng đã trở nên có cảm giác se lạnh. Cố Tiểu Phù khoác áo choàng của Lục Nguyên Sướng. Nàng ngồi bên cạnh đống lửa cẩn thận nướng thịt, mùi thơm bay ngào ngạt, khiến cho cái bụng Lục Nguyên Sướng kêu "Ục ục". Trong khi đó, Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch lại liên tục đảo quanh Cố Tiểu Phù.
"Đừng nóng vội, cũng sắp được rồi. Các ngươi ngoan ngoãn chờ một chút." Cố Tiểu Phù bị tiếng kêu "Ô ô" của hai con lang làm cho trở nên luống cuống, chỉ còn cách ôn nhu dỗ dành.
Lục Nguyên Sướng hé miệng nhấp vào một ngụm rượu, đem Tiểu Cửu ôm vào trong lòng rồi nói: "Tiểu Bạch rất có bản lĩnh. Lúc theo ta săn thú đã cực kỳ trợ giúp. Còn cái tên Tiểu Cửu ngu xuẩn này lại chỉ biết chỉ ngây ngốc chạy như gió cuốn. Cũng