"Phù nương, ngươi đây là làm sao vậy?"
Lục Nguyên Sướng bị nước mắt Cố Tiểu Phù làm cho hoảng sợ. Tính cách của Cố Tiểu Phù cực kỳ kiên cường. Trước đây, mặc kệ cuộc sống có khổ đến cỡ nào thì nàng cũng đều cắn răng mà kiên trì chịu đựng. Lúc bị bức ép bán mình cũng chỉ biết cố nén bi thương để nghĩ biện pháp giải quyết. Vậy mà giờ khắc này lại không thể tự kiềm chế được mình mà rơi lệ, điều này làm cho Lục Nguyên Sướng làm thế nào cũng không nghĩ thông được.
"Đại lang, ta không sao." Cố Tiểu Phù một mặt lau nước mắt, một mặt cưỡng bức chính mình khống chế tâm tình của mình lại. Thế nhưng là mặc kệ nàng đã cố gắng thế nào, thì nước mắt của nàng vẫn cứ rơi xuống như mưa.
"Đến cùng là làm sao? Đã có ai làm cho ngươi bị oan ức hay sao?" Lục Nguyên Sướng cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi cảm thấy được tất cả là tại vì mình buổi chiều đã ngủ quá say. Chắc hẳn lúc đó đã có người làm cho Cố Tiểu Phù tức giận.
"Đại lang, là ta có lỗi với ngươi!" Cố Tiểu Phù cảm nhận được sự quan tâm của Lục Nguyên Sướng đối với mình xuất phát từ nội tâm, nên cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa. Bỗng "phịch" một tiếng nàng quỳ gối xuống trước mặt Lục Nguyên Sướng, rồi ngẹn ngào nói: "Nếu như không phải vì ta, thì làm sao Đại lang lại phải chọc tới Trịnh gia, làm sao phải bị thương. Là ta xin lỗi Đại lang!"
"Phù nương, ngươi mau đứng lên đi. Ta cũng chưa từng trách cứ ngươi." Lục Nguyên Sướng đỡ lấy Cố Tiểu Phù rồi dùng hai tay kéo nàng đứng dậy. Nhưng làm thế nào thì Cố Tiểu Phù cũng không muốn đứng lên.
"Đại lang không cần phải đối xử với ta tốt như vậy. Ta chỉ là một phụ nhân được Đại lang mua về mà thôi, chỉ xứng làm trâu làm ngựa, không xứng để Đại lang phí sức như thế." Trong lòng Cố Tiểu Phù lúc này cực kỳ khổ sở. Khi nàng nghe được Lục Nguyên Sướng nói thà rằng lại xuất thêm hai mươi lượng bạc để đưa cho Quản lão đại, mà không phải đem chính mình giao ra, trong lòng nàng đã xiết bao kinh ngạc.
"Ngươi nói nhăng gì đó, ngươi là người nhà họ Lục ta, cái gì mà làm trâu làm ngựa!" Lục Nguyên Sướng nghe xong lời ấy thì trong lòng cực kỳ không bằng lòng. Trong cơn tức giận, ngực nàng lại trào lên một trận khó chịu, không nhịn được lại ho khan lên.
"Đại lang, ngươi làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng ho đến lợi hại như vậy thì cũng không còn tâm trí đâu để mà để ý đến những giằng xé trong lòng mình nữa. Nàng vội vàng đứng dậy rót nước đưa cho Lục Nguyên Sướng uống, phải mất một lúc lâu Lục Nguyên Sướng mới dừng ho lại được.
Lục Nguyên Sướng lảo đảo trở về trong phòng, cầm lấy tờ giấy bán thân của Cố Tiểu Phù đi ra, lôi kéo nàng ngồi xuống ở bên cạnh mình rồi mới nói với nàng: "Đây là khế ước bán thân của ngươi, hôm nay ta đem trao trả nó cho ngươi."
"Đây là Đại lang muốn để ta rời Lục gia đi hay sao?" Cố Tiểu Phù không dám nhận, nàng nghĩ rằng đây là Lục Nguyên Sướng muốn để mình đi khỏi Lục gia. Vì vậy mà trong lòng của nàng lúc này cực kỳ bi thương. Nhưng vì đâu mà bi thương? Hiện tại nàng cũng không thể làm cho rõ ràng được. Nàng chẳng qua là cảm thấy chính mình đã đồng ý ở lại Lục gia, chấp nhận chuyện vô danh không phận, cho dù có phải làm nô tỳ cũng không liên quan, chỉ cần được ở bên người Lục Nguyên Sướng là được rồi.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù không chịu tiếp nhận, liền cầm tờ giấy đẩy về phía nàng rồi nói: "Ngày đó khi đưa ngươi từ Trịnh gia tiếp về, ta vốn đã định đem tờ giấy bán thân này trao trả cho ngươi. Nhưng chỉ vì nghĩ rằng thế nào rồi Hà lão đại sẽ lại còn có thể đến đây nữa, vì thế mới giữ lại không đem cho ngươi. Bây giờ ta giao lại cho ngươi."
"Đại lang thật muốn ta đi hay sao?" Cố Tiểu Phù nghe xong lời ấy thì tâm đều trở nên nguội lạnh. Nàng đã thật vất vả tìm được cho mình một gia đình, nhanh như vậy đã sắp không còn nữa?
Tuy rằng chỉ là ngăn ngắn ba ngày, nhưng Lục gia đã cho nàng cảm nhận thật sâu sắc cái cảm giác chân chính mình là người nhà họ Lục! Mà Lục Nguyên Sướng cũng đã cho nàng cảm giác an toàn rất lớn. Ở Lục gia, mỗi ngày Cố Tiểu Phù đều là cười mà tỉnh lại. Mỗi ngày đều muốn làm sao để Lục Nguyên Sướng được ăn ngon, mặc ấm. Mỗi ngày đều được chờ đợi Lục Nguyên Sướng trở về nhà ăn cùng bữa cơm tối. Mỗi ngày đều cảm thấy thật là hạnh phúc. Nàng nghiêm túc quét tước Lục gia một bàn một ghế tựa, cung kính vì hai lão Lục gia mà dâng hương cùng cầu nguyện, tỉ mỉ vì Lục Nguyên Sướng may vá mỗi một bộ y phục. Nàng đã cực kỳ nỗ lực, muốn được dùng tinh lực của mình cùng Lục Nguyên Sướng xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng hóa ra, những thứ này đều không thuộc về nàng sao?
Cố Tiểu Phù nghĩ đến khả năng như vậy thì nước mắt lại một lần nữa chảy ra. Nàng thật sự không có chút nào muốn rời đi khỏi Lục Nguyên Sướng, không một chút nào nghĩ đến điều như vậy.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù lại rơi lệ thì trong lòng trào lên một trận đau xót. Nàng giơ tay nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên mặt Cố Tiểu Phù, dịu dàng nói: "Ngươi là người nhà họ Lục ta, vì thế làm sao ta lại có thể đuổi ngươi đi được. Cũng vì ngươi đã là người nhà họ Lục, nên tại sao ta còn phải dùng đến khế ước bán thân của ngươi? Phù nương, hãy nhớ cho kỹ, ngươi là người nhà họ Lục ta, không phải nô bộc của Lục gia, biết không?"
Một lần nữa nước mắt lại như cỏ dại lan tràn. Đây không phải là nước mắt của sự bi thương nữa, mà là nước mắt cảm động, nước mắt hạnh phúc, nước mắt mừng đến phát khóc.
"Hiện nay Lục gia cũng chỉ còn có hai người chúng ta. Vì vậy mà chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Những gì ta làm vì ngươi thì cũng chỉ là những việc cầm làm đối với người trong nhà mà thôi, ngươi không cần phải chú ý như vậy. Sau này không cho phép ngươi động một chút lại là quỳ xuống, biết không?"
Cố Tiểu Phù gật đầu, khi thì khóc khi lại cười, làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất đau lòng.
"Phù nương, theo ta cùng nhau ăn cơm đi. Có ngươi ở bên cạnh thì ăn mới có mùi vị."
Lời nói ôn hòa như vậy, nụ cười nhã nhặn như vậy, tất cả những thứ này đều chiếu rọi vào trong tâm hồn của Cố Tiểu Phù.
Hai người dùng xong bữa cơm tối, Cố Tiểu Phù liền bưng thuốc lên để Lục Nguyên Sướng uống. Từ nhỏ Lục Nguyên Sướng đã luyện võ nên thân thể rất cường tráng, hầu như không mấy khi bị bệnh, thuốc này lại còn đắng đến mức làm cho người ta không khỏi cau mày, vì thế nên làm nàng sầu chết đi được.
"Đại lang, ăn viên mai tử này đi. Ta đã nói cho Dương đại ca mang về cho ngươi đấy." Cố Tiểu Phù nhìn thấy vẻ mặt Lục Nguyên Sướng đau khổ như đứa bé như vậy thì tủm tỉm cười.
"Quả nhiên vẫn là Phù nương đau lòng ta." Lục Nguyên Sướng nhón lấy một viên mai tử bỏ vào trong miệng, đột nhiên nàng cảm nhận được có một vị mới thay thế. Đọng lại trong miệng là vị chua chua ngọt ngọt, cay đắng trong miệng biến mất hầu như không còn. Thấy thế nàng liền nhón một viên đưa tới bên miệng Cố Tiểu Phù, nói: "Phù nương cũng ăn đi."
"Ta không thích ăn, Đại lang ăn là được rồi." Cố Tiểu Phù làm sao cam lòng ăn cho được. Hai mươi đồng tiền mà chỉ mua được một bọc nho nhỏ, phải giữ lại để cho Lục Nguyên Sướng dùng sau khi uống thuốc.
"Nói mò, ta không tin. Ăn đi mà!" Lục Nguyên Sướng như đứa bé đang làm nũng.
Cố Tiểu Phù thiếu điều cho rằng lúc này Lục Nguyên Sướng chẳng khác gì một đứa bé gái, đành nhẹ nhàng mở hàm để viên mai tử tiến vào. Trong lúc lơ đãng, môi nàng đụng phải ngón tay Lục Nguyên Sướng, nhất thời vì xấu hổ mà mặt đỏ chót.
Ánh