Từ xa nhìn tới, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thấy ở trước cửa viện Lục gia một bóng người đang ngồi xổm, khi người đó ngẩng đầu nhìn lên thì mới nhận ra là Trịnh Đại nương!
Trịnh Đại nương bây giờ, so với dĩ vãng, đã già nua thêm mấy phần. Nàng mặc một cái áo bông đã tàn tạ, mái tóc màu trắng đen xen kẽ vào nhau bị luồng gió lạnh thổi bay phất phơ, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng sâu. Còn cái lưng còng xuống lại càng làm cho cả người nàng có vẻ cực kỳ già nua.
"Phù nương, rốt cục ngươi cũng tới rồi, ta chờ đợi ngươi đã nguyên cả một buổi trưa." Trịnh Đại nương thấy là Cố Tiểu Phù trở về liền kích động chạy tới vừa kéo tay Cố Tiểu Phù vừa nói. Nàng nhận ra sắc mặt Cố Tiểu Phù đã trở nên hồng hào, quần áo lại sang trọng, nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, trong lòng không khỏi chua xót.
"Đại nương, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Cố Tiểu Phù cảm giác được Lục Nguyên Sướng bất mãn thì làm như không có chuyện gì mà rút tay của mình về.
Trịnh Đại nương nghe hỏi như vậy thì đột nhiên nước mắt tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói: "Phù nương a, Đại lang hắn sắp không xong rồi!"
Cố Tiểu Phù nhìn Trịnh Đại nương khóc đến chết đi sống lại, lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tuy nàng biết Trịnh Đại sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại trầm mặt xuống, khinh thường nhìn Trịnh Đại nương biểu diễn tình huống bi thảm. Nàng đã biết người nhà họ Trịnh vô liêm sỉ, ai lại có da mặt dày như vậy chứ. Đằng nào thì cũng sắp chết rồi, vậy mà lại còn dám tìm đến cửa nhà mình.
"Phù nương là người nhà họ Lục ta, người chết là của Trịnh gia ngươi, cùng bọn ta có quan hệ gì đâu!" Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù kéo một cái ra phía sau, lạnh mặt nói. Vốn là khi còn ở Cố gia nàng đã phải nhịn đủ cơn tức giận rồi, bây giờ vừa đúng lúc Trịnh Đại nương lại đụng vào vết thương này.
"Lục đại quan nhân, thân già này không phải không có suy nghĩ, chỉ là Đại lang hắn sắp chết mà vẫn còn nhớ tới Phù nương. Ta muốn xin nhờ Phù nương đi gặp hắn một lần cuối, để hắn được ra đi cho thanh thản." Trịnh Đại nương cầu khẩn.
"Hừ, làm như thế còn dám nói là vẫn luôn an phận, mặt mũi Trịnh gia ngươi thực sự rất lớn! Lục gia ta nuốt không nổi, Đại nương mời trở về đi." Lục Nguyên Sướng nói xong, liền lôi kéo Cố Tiểu Phù tiến vào cửa viện, tàn nhẫn mà đóng sầm cánh cửa lại.
Cố Tiểu Phù nghe tiếng Trịnh Đại nương ở ngoài cửa không ngừng vỗ vào cánh cửa khổ sở cầu xin mà nghi hoặc nhìn Lục Nguyên Sướng, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Cho tới nay, Cố Tiểu Phù đối với Trịnh gia vẫn rất căm hận, đặc biệt là đối với Trịnh Nhị cùng Trịnh Đại nương. Nguyên nhân dẫn đến việc phải cứu nàng, là chính bởi hai người này luôn âm mưu đem nàng bán đi. Thế nhưng đối với Trịnh Đại, Cố Tiểu Phù lại không có quá nhiều trách móc. Cố Tiểu Phù biết, mặc kệ Trịnh gia có bị ra làm sao thì việc Trịnh Đại quyết định viết giấy bán thân là do chính bản thân Trịnh Đại đã tự nguyện thả Cố Tiểu Phù đi.
Ở trong lòng Cố Tiểu Phù, đối với Trịnh Đại, nàng có cảm kích, có tiếc nuối mà không biết phải làm sao. Nếu là thân thể Trịnh Đại cường tráng, thì Trịnh gia cũng sẽ không bao giờ cưới nàng vào cửa. Bước vào cửa Trịnh gia, ngay cả thời gian để Cố Tiểu Phù xót thương cho vận mệnh của mình cũng không có, vì nàng đã phải lập tức gánh vác mọi việc đang rối tung lên trong Trịnh gia.
Nàng đối với Trịnh Đại chăm sóc cực kì chu đáo, là bởi vì danh phận phu thê mà không có tình yêu nam nữ. Nếu không thì những khi thân thể Trịnh Đại khá hơn một chút muốn cùng nàng viên phòng, nàng cũng đã không chọn cách uyển chuyển từ chối như thế được. Nhưng dù sao khi nàng còn ở Trịnh gia cũng chỉ có Trịnh Đại là người duy nhất còn quan tâm đến nàng. Cố Tiểu Phù cảm thấy, Trịnh Đại sắp chết, đi gặp hắn một lần cuối cũng không đến nỗi là không thể. Nhưng Lục Nguyên Sướng tức giận như vậy, sợ là còn ẩn chứa việc gì khác nữa.
"A Nguyên, có phải là ngươi đã sớm biết Trịnh Đại lang sắp không xong?" Cố Tiểu Phù hỏi, trong lòng hồi tưởng lại chuyện hai ngày trước Lục Nguyên Sướng đột nhiên phát tác, thật khó để Cố Tiểu Phù không nghĩ như thế.
"Đúng thì sẽ thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi gặp hắn? Chẳng lẽ trong lòng ngươi lại có hắn?" Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù vạch trần, vì thẹn quá mà hóa thành giận, nàng gân cổ lên mà nói.
"Ngươi lại nói cái gì vô nghĩa như vậy chứ, sao ngươi phải để ý một chuyện không đâu như vậy?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng lại hiểu nhầm, nàng bất đắc dĩ mà nói: "Ta là phụ nhân của Lục gia, ngươi là phu quân của ta, ngươi cho ta đi ta sẽ đi. Nhưng nếu ngươi không cho ta đi, chẳng lẽ ta còn cõng lấy ngươi mà đi cho bằng được hay sao?"
"Vậy thì không cho phép đi!" Lục Nguyên Sướng nói xong thì nổi giận đùng đùng trở về thư phòng đóng sầm cửa lại một mình hờn dỗi.
Cố Tiểu Phù nhìn vào cánh cửa thư phòng đang run lẩy bẩy mà dở khóc dở cười. Người này sao cứ phải lòng dạ hẹp hòi đến cùng như vậy đây? Việc này mà cũng ăn dấm chua được thì cũng quá không đạo lý đi!
Cố Tiểu Phù nghe được từ cửa viện vẫn không ngừng vọng lại tiếng đập cửa, vì vậy mà đành phải đi ra mở cửa. Nàng đuổi Tiểu Cửu đi vào rồi quay về nhìn gương mặt đầy nước mắt của Trịnh Đại nương nói: "Đại nương, ngươi trở về đi thôi, ta không thể cùng ngươi đi gặp Đại lang được."
"Phù nương, ta biết việc này là làm khó dễ cho ngươi, nhưng xin ngươi hãy theo ta đi nhìn hắn một lần cuối có được không? Đại lang sợ là lần này thật sự không qua nổi nữa." Trịnh Đại nương nâng tay lên lau lệ, vẫn không chịu đáp ứng.
"Đại nương, xin lỗi, ta không thể cùng ngươi đi. Xin nhờ Đại nương tiện thể nhắn cho Đại lang, ta ở Lục gia sống rất tốt, cảm tạ hắn về đại ân ngày đó." Cố Tiểu Phù nói xong liền rút về cánh tay đang bị Trịnh Đại nương nắm chặt, sau đó đóng cửa viện lại.
Đêm đó, Cố Tiểu Phù còn chưa kịp đi dỗ dành Lục Nguyên Sướng cao hứng trở lại thì Dương Vinh đến truyền tin tức, Trịnh Đại đã mất. Lục gia lại theo qui củ có từ trước, để Dương Vinh mang theo tiền đến nhà có tang, còn Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù cũng không có mặt tại tang lễ của Trịnh gia.
Mùa đông vốn đã khắc nghiệt, vậy mà tai họa lại còn sắp kéo tới, lễ tang Trịnh Đại được làm so với Trịnh Nhị còn thê lương hơn. Trịnh Đại nương mới đưa Trịnh Đại táng xuống đất xong, liền đổ ụp xuống chết tại linh đường.
Trong cùng một lúc, thôn dân không khỏi thổn thức, người một nhà đang yên đang lành, vậy mà chỉ trong chưa đầy nửa năm đã lần lượt chết hết. Nhớ lại ngày trước, Trịnh gia cũng coi như phong quang vô hạn, Trịnh gia có tiền có ruộng, đường công danh của Trịnh Đại ngay trong tầm tay. Khi đó có ai không ước ao được phồn vinh như Trịnh gia, vậy mà chỉ trong ba, bốn năm, người mất nhà trống.
Có kẻ tò mò, lại bắt đầu lấy chuyện về Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù nói đến, đều nói Lục Nguyên Sướng mặt lạnh, lòng dạ ác độc, Cố Tiểu Phù xử tệ với tình cũ. Lại còn có người đem câu chuyện về mệnh cách ra soi xét, họ cho rằng nếu không phải vì Cố Tiểu Phù đi tới Lục gia, Trịnh gia chưa hẳn đã bị suy yếu nhanh đến như vậy.
Tuyết lớn không ngừng rơi xuống, không chỉ làm cho Trịnh gia hạ màn ở trong trận tuyết lớn này, mà còn không ít gia đình nghèo khó cũng bắt đầu có người bị chết đói, chết rét. Trong thôn không có đến nửa điểm không khí vui sướng của ngày tết sắp đến. Dương Minh mỗi ngày bận bịu đến chân không chạm đất, nhưng từ khi thiên tai từ từ lan rộng, hắn dù có ba đầu sáu tay cũng không biết làm thế nào để thu xếp cho nhiều nạn dân như thế được.
Dù rất là bất đắc dĩ, Dương Minh cũng chỉ biết liên hệ với các phú hộ trong thôn, hi vọng họ giúp đỡ mọi người cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, ánh mặt trời rất hiếm khi thấy bỗng nhiên xuất hiện, chiếu luồng không khí ấm áp lên thân thể mỗi người. Có điều trong đại sảnh của Dương gia, nét mặt của tất cả mọi người lại tỏ ra cực kỳ căng thẳng.
Có mặt hôm nay, có Chúc Bảo trường, Dương gia, Hoa gia, Tôn gia gia chủ, còn có một số người tốt bụng trong thôn, dĩ nhiên là cũng có mặt Lục gia nữa. Trước đây, bởi vì Lục Nguyên Sướng mang hung danh, cho nên những trường hợp như thế này người ta nhất định không yêu cầu đến nàng. Ai cũng không muốn nói chuyện cùng nàng dù chỉ là một câu, nói gì đến chuyện mong cùng nàng có quan hệ. Có điều, hiện nay hung danh của nàng đã biến mất dần, lại được cho là nhà có vai trò quan trọng bậc nhất của thôn Lạc Khê, trong thời khắc nguy nan này, lại còn là Dương Minh chủ trì quyên tiền, làm sao có khả năng không có mặt của nàng được đây.
"Các vị, Dương mỗ ta là người ở thôn Lạc Khê làm trưởng thôn đã nhiều năm, là nhờ toàn thể thôn dân chống đỡ cùng ủng hộ. Nhưng làm trưởng thôn ta thực cảm thấy hổ thẹn trong lòng, những năm gần đây trong thôn đại tai tiểu tai không ngừng xảy ra, các thôn dân đã phải trải qua những ngày không thật tốt, là do ta làm cái chức trưởng thôn này không đắc lực a." Thấy mọi người đã đến đông đủ, Dương Minh đứng lên chắp tay nói.
"Trưởng thôn đã quá lời rồi, nếu không phải là nhờ có trưởng thôn tận lực ra sức thì trong thôn còn không có được như hiện tại. Trưởng thôn không nên xem nhẹ công lao của mình như vậy." Hoa lão cha nghe vậy thì liền vội vàng đứng lên nói lời đạo lý. Trong tình cảnh hiện tại, đã làm trưởng thôn thì đó là trách nhiệm nặng nề mà được lợi rất ít. Nếu như không phải Dương Minh làm trưởng thôn thì sợ là trong thôn còn không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa.
"Đúng đấy, trưởng thôn, ngài có thể nào đem chuyện thiên tai ôm lên người được. Việc này tất cả