Lục Nguyên Sướng dẫn theo Cố Tiểu Phù đến Dương gia. Cùng đi với các nàng, đương nhiên là còn có thêm Tiểu Cửu.
Trứng Trứng thấy Tiểu Cửu mập mạp tròn vo, con ngươi tinh khôn xoay chuyển vô cùng đáng yêu liền ôm lấy Tiểu Cửu mà thả sức chơi đùa. Con trai vốn là nghịch ngợm, Trứng Trứng cũng không biết Tiểu Cửu là đầu lang, chỉ xem nó là chó con mà đối xử. Tiểu Cửu tỏ ý phản kháng, nhưng khi thấy Lục Nguyên Sướng mạnh mẽ trừng nó một cái, trong nháy mắt nó liền xị mặt, sau đó thì làm như chó con, để mặc cho Trứng Trứng tùy ý bắt nạt nó.
Lần này Lục Nguyên Sướng không chỉ có mang đến lương thịt như đã hứa, nàng còn dẫn theo rượu ngon cùng thức ăn ngon. Nàng để Cố Tiểu Phù mang đi trù phòng, nhân thể giúp Trân nương làm cơm, còn mình thì lại đi tìm Dương Đại nương để nói chuyện.
"Lão nương, ta muốn để cho Phù nương nhận Chúc Bảo trường làm cha nuôi, ngài cảm thấy như vậy thì có được không?" Lục Nguyên Sướng cùng Dương Đại nương, so với thân sinh thì đúng là không có gì khác biệt, mỗi khi nói chuyện cũng không bao giờ phải kiêng kỵ, cho nên vừa gặp Dương Đại nương nàng liền nói ra dự định của mình.
"A Nguyên, vì sao phải làm như vậy? Làm sao ngươi lại có ý nghĩ như thế?" Dương Đại nương ngừng mũi kim trong tay mình lại mà nghi hoặc hỏi.
Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút rồi sau đó đem những chuyện đã phát sinh ở Cố gia nói cho Dương Đại nương nghe, có điều nàng giấu nhẹm đi những hoài nghi của mình về thân phận của Cố Tiểu Phù.
"Cố gia như vậy thì đúng thật là không ra gì. Đáng ra bọn họ phải nghĩ cho Phù nương mà hành xử cho đúng mực, ai ngờ đâu lại là không biết xấu hổ như vậy chứ." Dương Đại nương nghe vậy thì tức giận đến nỗi lấy tay vỗ mạnh lên giường mà cao giọng mắng.
"Lão nương, ngài cũng biết là thân phận Phù nương vốn đã không hay cho lắm. Nếu như không được ngay cả nhà mẹ đẻ giúp đỡ, ngày sau nếu như ta phải lên chiến trường, chỉ sợ là nàng sẽ bị người ta ức hiếp. Ta biết ngài cùng cha nuôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi nàng, nhưng nếu như nàng có thêm nhiều chỗ dựa hơn thì nói chuyện cũng có thể lớn tiếng một chút." Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn nói.
Cưới nô tỳ làm vợ thì xưa nay cũng đã có, nhưng nói cho đến cùng vẫn là danh bất chính thì ngôn không thuận. Ban đầu Dương gia nguyện vì Lục Nguyên Sướng đi Cố gia cầu hôn chính là vì nhận thấy Cố Tiểu Phù là một người vợ tốt hiếm thấy, vì thế mà muốn cho nàng một phần thể diện. Theo lý, bản thân Lục gia cứ đem việc kết hôn ra làm thì dù có ai nói không ưng cũng không là cái gì. Lục Nguyên Sướng vốn cũng chỉ đồng ý lấy người họ Cố, nhưng vì hiện tại người nhà họ Cố không ra hồn, không lẽ về mặt đạo lý lại để cho Cố Tiểu Phù không có đường lùi về sau?
Huống chi, hiện nay bản thân Lục Nguyên Sướng thật sự cảm thấy người nhà họ Cố có vấn đề. Nàng nhìn thế nào cũng không thấy họ giống như là người ruột thịt của Cố Tiểu Phù cả. Hôm nay, lúc vừa nhìn thấy Chúc Bảo trường, nàng đã nghĩ ngay tới biện pháp này. Như thế thì một là muốn cùng người nhà họ Cố rũ sạch quan hệ, thứ hai, chính là cho Cố Tiểu Phù có được một cái xuất thân thật tốt.
"A Nguyên thực đã trưởng thành rồi, biết vì vợ mà đau lòng." Dương Đại nương vỗ vai Lục Nguyên Sướng cảm giác khái nói.
"Lão nương, việc này đành phải mời ngài đứng ra làm chủ. Chúc Bảo trường là cử nhân, thân phận cao quý, vì vậy sợ là không muốn nhận Phù nương làm khuê nữ." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ lo âu.
"Việc này ngươi cũng đừng nóng vội, trước tiên hãy để ta cùng cha nuôi ngươi nói chuyện cặn kẽ cái đã. Chúc Bảo trường cùng cha nuôi ngươi vốn đã có giao tình không tệ, nếu để cho cha nuôi ngươi đứng ra lo liệu thì việc này xem như đã thành công một nửa." Dương Đại nương an ủi. Nàng nghĩ thầm, lâu nay vì việc kết hôn của Lục Nguyên Sướng mà nàng đúng là đã lo đến bạc cả đầu, chỉ trách Cố gia kia lại tiểu nhân như vậy. Mà sao nhà ấy lại có thể sinh được một khuê nữ linh lợi đến thế, thật là không bình thường mà.
Lục Nguyên Sướng thấy Dương Đại nương nguyện ý làm chủ, trong lòng rất vui vẻ. Nàng trở ra phòng khách cùng Chúc Bảo trường chơi trò thấy sang bắt quàng làm họ. Dương Đại nương nhân đó liền đem Dương Minh gọi vào hậu viện nói lại thật cặn kẽ.
"Phương pháp này của A Nguyên rất tốt. Từ đầu ta cũng cảm thấy thân phận này của Phù nương thật không xứng với A Nguyên. Hiện nay nếu như Chúc Bảo trường đồng ý thì sẽ không còn phải lo chuyện thân phận này nữa." Sau khi nghe Dương Đại nương nói xong, Dương Minh liền gật đầu đồng ý.
"Chỉ sợ là Cố gia kia không chịu bỏ qua. Đến lúc đó họ cứ làm ầm ĩ lên thì chẳng phải làm cho A Nguyên không còn mặt mũi hay sao. Còn Phù nương, dù sao họ cũng là cha mẹ thân sinh, làm sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt được." Dương Đại nương lo âu nói.
"Phù nương là do A Nguyên mua về, sống hay chết cũng đã là người nhà họ Lục, cùng Cố gia còn có quan hệ gì đâu. Ta còn không tin là Cố gia lại dám tìm tới cửa!" Dương Minh thô bạo nói. Kỳ thực việc này vẫn đúng là cùng Cố gia không chút nào quan hệ. Nếu không phải vì Dương Minh muốn cho Cố Tiểu Phù một chút mặt mũi thì căn bản là không sẽ nghĩ đến việc phải đi tới Cố gia. Hắn vui mừng nói: "May là A Nguyên cùng Phù nương còn biết chừng mực, không nói với họ chuyện chúng ta muốn đi Cố gia cầu hôn, nếu không thì cũng khó mà thu xếp cho ổn thỏa. Ta xem Phù nương có lẽ đối với cách làm người của Cố gia chắc là rất thất vọng, nếu là như vậy thì cũng phải cẩn thận khuyên bảo A Nguyên mới đươc. Lẽ nào lại có chuyện không cắt đứt nổi chứ!"
"Ta còn không phải vì sợ Cố gia lại đánh xà thượng côn lên A Nguyên đây hay sao? Ngươi lão già này tức giận như vậy làm cái gì chứ." Dương Đại nương cáu giận nói.
"Lại? Cứ để bọn họ thử một chút xem, lần này tuyết tai như vậy mà Phù nương lại ngăn trở A Nguyên đưa hậu lễ, chỉ việc đó thôi cũng thấy nàng là người đúng mực. Hôm nay ta nhất định phải để Chúc Bảo trường nhận Phù nương làm khuê nữ cho bằng được. Đến lúc đó thì chuyện Phù nương cùng Cố gia dù chỉ một chút thôi cũng không còn quan hệ. Hừ!"
Ngày hôm nay Dương Minh cũng đã phải chịu không ít cơn tức giận không đâu, bây giờ thêm chuyện việc làm vô liêm sỉ của Cố gia lại càng thêm tức giận. Dương Đại nương cùng hắn là lão phu lão thê, tất nhiên biết bây giờ có muốn cũng không khuyên nổi. Nàng quăng đi cái khăn trong tay, đi vào phòng bếp chuẩn bị làm một bữa ăn thật thịnh soạn, vì để Cố Tiểu Phù được bái cha nuôi mà dốc hết toàn lực.
Đối lập với hậu viện tức giận, trong phòng khách Lục Nguyên Sướng cùng Chúc Bảo trường trò chuyện với nhau lại thật vui vẻ. Vốn Chúc Bảo trường đối với Lục Nguyên Sướng đã vô cùng có hảo cảm, lần này lại thấy Lục Nguyên Sướng cực kỳ hào sảng, vung tay một cái chính là một thạch lương thì biết ngay người này tâm địa thiện lương, là đứa trẻ tốt.
"Lục hiền chất, trước đây ta đã từng nghe nói ngươi oai hùng bất phàm, là tay săn thú cực giỏi. Lần trước ta đưa lợn rừng thịt do ngươi săn được mang về nhà, trong nhà vô cùng tán thưởng, không biết lần này ta liệu còn có thể có lộc ăn nữa không?" Sau khi cùng Lục Nguyên Sướng đàm luận khá là hòa hợp, Chúc Bảo trường nói chuyện không khỏi có một chút tùy hứng.
"Ngày trước tiểu tử lên núi săn được lang, hiện đã giao cả cho Phù nương. Phù nương nấu nướng rất ngon, lần này cũng sẽ không để cho Bảo Đảm trường thất vọng." Lục Nguyên Sướng đem đề tài dẫn hướng về phía Cố Tiểu Phù, để Chúc Bảo trường bước đầu có hảo cảm với nàng.
"Người gọi là Phù nương này hẳn là liệt nữ đã được Lục hiền chất cứu ngày đó?" Chúc Bảo trường hỏi.
"Chính là nữ tử này." Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút, nói thêm: "Người trong thôn đều cho rằng ngày đó là tiểu tử vì bị choáng váng mới ném ra hai mươi lượng bạc để mua Phù nương, nhưng mỗi khi tiểu tử nhớ tới đều cảm thấy vui mừng không thôi. Từ ngày Phù nương đến Lục gia liền cẩn thận làm đúng bổn phận của một phụ nhân, siêng năng, hiểu chuyện. Tiểu tử ăn, mặc, ở, đi lại, một cái áo, một chiếc tất, một món ăn, một miếng cơm đều chăm lo vô cùng thỏa đáng."
"Hiền chất là người thiện tâm, tự nhiên sẽ có hậu phúc. Những chuyện ngày xưa không nên suy nghĩ nhiều nữa, mà hãy cùng nương tử sinh sống cho thật tốt." Chúc Bảo trường an ủi.
"Tiểu tử cũng nghĩ như vậy, cảm ơn Bảo Đảm trường đã quan tâm." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói lời cám ơn.
Dương Minh bình ổn được tâm tình lại đi ra cùng Chúc Bảo trường hàn huyên. Đến khi ánh dương đã ngả về tây thì đám phụ nhân đem bưng lên đầy một bàn món đã ngon lại còn rất phong phú.
"Dương huynh, sao phải khách khí đến như thế, ta không dám nhận a." Chúc Bảo trường thấy đầy bàn món ăn thì không khỏi từ chối.
Trên bàn có món ăn có thịt, có canh, có rượu. Bây giờ đang giữa lúc đại họa xảy ra, trong nhà Chúc Bảo trường tuy không thiếu lương, có điều ăn uống cũng phải tiết kiệm vì sợ là thiên tai quá nặng, đến lúc đó lương thực dự trữ cũng sẽ không còn. Hiện tại người nhà họ Dương lại nhiệt tình tiếp đón như vậy, làm cho hắn thật sự cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Chúc huynh, ngươi cũng đừng cùng ta nói lời khách sáo như vậy, những thứ này đều là con nuôi bảo bối của ta đem ra. Ở nhà hắn thì không thiếu một thứ gì, ta cứ để cái bụng được ăn một bữa thật thỏa thích đi." Dương Minh có chút tự hào khi nói như vậy, có một người con nuôi như vậy, hắn chân thực cảm thấy rất hãnh diện.
"Bảo Đảm trường vì thôn Lạc Khê chúng ta mà bôn ba gian lao, bữa ăn này có là gì so với điều đó. Bảo Đảm trường cứ yên tâm mà hưởng thụ." Lục Nguyên Sướng phụ họa theo.
"Ngươi a ngươi, làm cho ta biết nói cái gì mới được bây giờ. Nếu là ta cũng có một đứa con trai như ngươi đây thì thật là xứng đáng với tổ tiên." Chúc Bảo trường cảm khái nói.
"Chúc huynh, ngươi đừng loạn tưởng có được không. A Nguyên là con trai của ta, ngươi cũng đừng mong đoạt đi. Uống nhiều rượu một chút, coi như vì bản thân kiếm lời thôi." Dương Minh đánh trống lảng mà cười nói, lôi Chúc Bảo trường ngồi xuống.
Mấy người phụ nữ thấy trên bàn đã đủ món ăn thì định tránh sang phòng bếp, Chúc Bảo trường thấy vậy liền vội vàng nói: "Ta cùng Dương huynh đã là hơn mười năm giao tình, bây giờ trời đang đại hàn, nên cũng không cần cấm kỵ cái gì. Mọi người hãy ngồi cùng một chỗ mà ăn, thêm phần náo nhiệt một chút."
"Vậy các ngươi cũng ngồi xuống đi." Dương Minh thấy thế liền kêu mấy người phụ nữ cùng ngồi xuống.
Cố Tiểu Phù yên tĩnh ngồi bên người Lục Nguyên Sướng. Nàng cúi đầu, không dám loạn xem, nàng là lần đầu tiên cùng nam tử xa lạ ngồi cùng bàn ăn cơm nên còn có chút căng thẳng.
Chúc Bảo trường thấy Cố Tiểu Phù đoan trang tú lệ, cử chỉ nhàn tĩnh, trông đoan trang như được sự giáo dục từ nhà quyền quí vậy, liền hỏi: "Tiểu nương tử có phải là cô gái được hiền chất cứu ngày đó hay không?"
"Chính là nữ tử này." Lục Nguyên Sướng nói.
Cố Tiểu Phù nghe vậy liền vội vàng đứng lên, quay về Chúc Bảo