Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Tiểu Cửu. Hôm nay thì nó đã rõ ràng, thì ra mẹ cũng rất khủng bố. Mẹ bắt giữ nó lại đã đành, lại còn phạt nó phải ngủ ở trong viện. Nếu không vì nó đã phải kêu to đầy vẻ khổ sở, mẹ mới không mềm lòng đây!
Thực sự là Tiểu Cửu không hiểu. Chẳng lẽ vật kia rất trọng yếu hay sao? Trong thư phòng của cha còn có rất nhiều, làm sao mẹ lại có phản ứng mạnh đến như vậy? Đương nhiên, thư phòng của cha thì nó không dám đi, bởi vì nếu đi tới đó nó sẽ bị cha mạnh mẽ chỉnh đốn một trận. Chẳng phải vì thế mà nó mới mê tít mắt khi thấy quyển sách đó hay sao, vì thế mà lúc nãy nó mới muốn đoạt đi để làm rõ sách là cái vật gì a. Ai ngờ mẹ cũng coi trọng những thứ đó như thế. Không thể ăn, không thể chơi, trên đời có một thứ như vậy mà vẫn quý được hay sao?
Tiểu Cửu nhìn thấy Cố Tiểu Phù đã lên giường mới dùng ánh mắt vô cùng đáng thương mà nhìn nàng, sau đó mới dám lui về rồi chui vào bên trong chỗ ngủ của mình. Mẹ thương nó, nó yêu thích mẹ, bây giờ làm cho mẹ tức rồi, trong lòng Tiểu Cửu cũng không dễ chịu gì.
Sau khi Cố Tiểu Phù đã dùng chỗ thuốc Lục Nguyên Sướng gửi về, tắm rửa xong liền lên giường. Lúc này mọi cảm xúc trong nàng mới lắng xuống, đầy đầu đều là hình ảnh Lục Nguyên Sướng. Trong tâm trí của nàng lúc này chỉ nghĩ không biết Lục Nguyên Sướng đã đi đến nơi nào, có được ăn no hay không, có thể được ngủ an giấc hay không, quần áo mặc có đủ ấm hay không. Giường của các nàng rất rộng, rất lớn ngày thường hai người ngủ ở trên giường đều vẫn cảm thấy rất rộng rãi, hiện tại Cố Tiểu Phù ngủ một mình lại càng cảm thấy quá mức trống trải. Tâm của nàng lúc này giống như theo Lục Nguyên Sướng rời đi vậy, cực kỳ trống rỗng.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Cố Tiểu Phù tắt đèn, đi ngủ rất sớm. Chỉ là vây quanh nàng tất cả đều là mùi vị của Lục Nguyên Sướng, làm cho nàng lại nhớ tới người này. Cảm nhận được dưới thân hơi đau, Cố Tiểu Phù hồi tưởng lại tình cảnh của đêm đầu tiên của hai người. Lúc đó Lục Nguyên Sướng rất ngốc, rất trúc trắc, cũng rất nóng lòng. Vì không biết làm thế nào cho đúng mà gấp đến độ mắt đều đỏ lên, đầy đầu đều là mồ hôi. Lúc đó Cố Tiểu Phù cảm giác mình cũng không còn biết xấu hổ nữa mà ra tay hướng dẫn Lục Nguyên Sướng cách hành phòng.
Thời khắc đó quả thực rất đau. Cái giây phút bị tiến vào đó, Cố Tiểu Phù có cảm giác như thân thể của mình sắp bị Lục Nguyên Sướng xé ra. Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy thỏa mãn. Rốt cục, nàng đã chân chính trở thành người của Lục Nguyên Sướng. Khi đó nàng cảm thấy bản thân giống như lục bình vậy, theo Lục Nguyên Sướng động tác chập trùng. Có điều, mặc kệ nàng có phiêu lãng như thế nào đi nữa thì đều sẽ được Lục Nguyên Sướng ôm thật chặt vào trong ngực. Lục Nguyên Sướng như cái rễ cắm sâu vào trong trái tim nàng vậy.
Lúc này tâm tư Cố Tiểu Phù là cực kỳ hỗn loạn, những hình ảnh có ở bên trong [Trong sáng] giờ đây không ngừng lướt qua trong đầu. Nàng tưởng tượng nếu là mình cùng Lục Nguyên Sướng cũng làm theo hướng dẫn trong quyển sách đó, thì hẳn là sẽ có bao nhiêu là ngượng ngùng. Chỉ là việc này quá đau, Cố Tiểu Phù đối với hành phòng đã có sợ hãi. Nàng thật không hiểu nổi vì sao Trân nương cùng Uyển nương đối với đau đớn mà lại tỏ ra hưởng thụ như vậy được.
Nắng sớm vẫn chưa lên, nhưng Cố Tiểu Phù tỉnh lại từ rất sớm, đêm qua vì suy nghĩ quá nhiều mà suốt đêm nàng bị loạn mộng. Khi thì nàng mộng thấy mình cùng Lục Nguyên Sướng động phòng hoa chúc, khi thì lại mơ thấy Lục Nguyên Sướng tòng quân bỏ nàng một mình mà đi. Khi thì mơ thấy Lục Nguyên Sướng bỏ mình ngoài sa trường, khi thì lại mộng thấy mình bị Nhung Địch bắt được. Những hình ảnh này không ngừng thoáng hiện trong đầu nàng, biết rõ đây chỉ là mộng, nhưng mà cảm giác chân thực kia lại in sâu trong trái tim của nàng đến kinh ngạc.
Vừa mở mắt ra Cố Tiểu Phù đã thấy Tiểu Cửu nằm nhoài ở bên mép giường nhìn mình, nàng liền xoa hai bên thái dương đang trong đau đớn mà đứng dậy. Hôm nay trong thôn sẽ làm lễ tế trời, tất cả thôn dân đều phải đi từ đường.
Nghi thức tế thiên đã được định là vào buổi sáng. Cố Tiểu Phù sắp xếp cẩn thận tất cả xong xuôi thì thấy là đã đến giờ Thìn*, nàng nhanh chóng lấy một cái áo khoác dày quấn chặt vào người rồi mới đi tới từ đường.
Từ đường của thôn Lạc Khê ở phía chính bắc. Nói là từ đường kỳ thực cùng thôn dân hiện nay không liên quan quá nhiều. Những năm này vì chiến tranh loạn lạc, người thì chết, người thì bỏ đi, lại có những người mới tìm đến an cư lạc nghiệp. Vì vậy mà từ lâu thôn Lạc Khê đã không còn là cái thôn của trăm năm trước cái kia nữa. Từ đường này ban đầu là nơi được dùng để cung phụng tổ tiên, cũng là người đầu tiên lập nên thôn này, bởi vậy mà đã từ lâu từ đường không có người chăm sóc, lúc này trông nó rách nát, thê thảm không ít.
* Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
Khi Cố Tiểu Phù tới nơi thì thấy rằng đại đa số thôn dân đã đến, trong số đó có không ít tráng hán nhìn nàng chằm chằm.
Ngày ấy, kể từ khi nhà cửa sửa sang xong, Lục Nguyên Sướng liền không thích việc để cho nàng ở bên ngoài đi loanh quanh, chỉ sợ nàng bị người ta liếc nhìn. Mà tính tình Cố Tiểu Phù vốn cũng là người thận trọng, chỉ những khi có việc cần làm ở bên ngoài Lục gia nàng mới ra ngoài. Thường ngày cũng chỉ là đi ra suối để gặt giũ quần áo, hoặc là đi Dương gia, thời gian còn lại, nàng đều ở trong Lục gia bồi tiếp Lục Nguyên Sướng đọc sách viết chữ, hoặc là làm chút quần áo hay làm gì đó cho Lục Nguyên Sướng hoặc người nhà họ Dương.
Làm sao Cố Tiểu Phù có thể tưởng tượng ra được, những hán tử đều đang đói đến mức tứ chi vô lực kia lại vẫn còn có thể nhàn tình* nhìn nàng. Được Lục Nguyên Sướng nuông chiều trong suốt mấy tháng qua, Cố Tiểu Phù thay đổi nhanh chóng từ đầu đến chân. Việc đứng giữa một đám thôn phụ nghèo khó vào lúc này càng làm cho nàng có vẻ đặc biệt cao quý. Cho dù hôm nay nàng đã cố ý mặc vào quần áo giản dị thì cũng không thể che lấp đi khí chất của nàng.
Cố Tiểu Phù không để ý tới những hán tử kia. Cúi đầu để tránh khỏi ánh mắt của các hán tử, nàng tìm tới Dương Đại nương cùng Trân nương rồi đứng ở bên người các nàng.
* Nhàn tình: Rảnh rỗi, nhàn hạ mà làm kẻ si tình.
Cho dù từ đường dùng để tế không phải là từ đường tổ tông của chính mình nhưng quy củ cũng cực nghiêm túc. Nam tử thì theo Dương Minh vào trong từ đường, còn các phụ nhân thì lại phải ở bên ngoài quỳ xuống, cúi đầu mà chờ đợi.
Trên đầu vẫn là bầu trời bay đầy tuyết lớn, đám nam tử quỳ gối cúi đầu trong từ đường dù sao cũng coi như là có mái ngói che đầu, có tường chắn gió. Giữa mùa đông lại là giữa đại nạn tuyết tai này thì chỉ khổ cho đám phụ nhân đang phải quỳ gối ở bên ngoài mà thôi. Trân nương biết đám nam tử còn lâu mới có thể đi ra được, thấy Cố Tiểu Phù bị đông lạnh đến khuôn mặt nhỏ xanh lét liền nhẹ giọng hỏi: "Phù nương, thân thể ngươi còn chịu đựng được hay không?"
"Đại tẩu, ta không sao, ngươi cũng đừng lo lắng quá." Cố Tiểu Phù cũng nhẹ giọng trả lời lại. Khí huyết nàng vốn đã yếu kém, thường ngày được ở trong phòng Lục gia ấm áp đã quen rồi, hiện nay bỗng dưng phải chịu gió đông lạnh thổi ào ào như vậy, thật sự là khó mà chịu đựng lâu được.
Cố Tiểu Phù nhớ lại thân mình những năm còn phải ở tại Cố gia, Trịnh gia. Giữa mùa đông vẫn phải đi ra ngoài đốn củi, gánh nước vậy mà lúc đó thân thể cũng không thấy bị làm sao. Ai ngờ đến Lục gia thì lại càng ngày càng trở nên yếu nhược như vậy. Chỉ trách Lục Nguyên Sướng đối với mình quá tốt mà thôi, luôn xem nàng như là khuê tú của nhà quyền quý mà nuông chiều vậy.
Giữa lúc Cố Tiểu Phù còn đang loạn tưởng như vậy thì Tiểu Cửu bỗng dưng chạy tới. Tiểu Cửu ở trong nhà thì quậy tưng bừng, nhưng khi ở bên ngoài lại là cực kỳ cẩn thận. Nó nhẹ nhàng bước tới gần, sau khi dựa vào mùi vị mà tìm được Cố Tiểu Phù, nó liền đem chính mình chui vào trong lồng ngực Cố Tiểu Phù. Trong chốc lát, Cố Tiểu Phù nhờ có được nhiệt độ của Tiểu Cửu mà dưới bụng mới không còn đau đớn như trước, thân thể cũng không còn lạnh nữa. Nàng nhẹ nhàng vỗ về đám lông Tiểu Cửu mềm mại, lộng lẫy như đang tỏa sáng của nó mà thầm nghĩ, Tiểu Cửu tuy là đầu lang, thế nhưng lại rất hiểu chuyện, thật không uổng phí công lao mình đã dành cho nó. Hãy xem, hiện tại còn không phải là nó biết đau lòng nàng đây hay sao.
Nghi thức tế thiên cực kỳ rườm rà, cho mãi đến tận giờ Tỵ mới được xem như là kết thúc, khi Dương Minh dẫn đám nam tử đi ra thì đã có không ít phụ nhân ngã xuống đất ngất đi.
Dương Minh nhìn về phía đám người trong nhà. Thấy các nàng tuy cũng mặt đã bị đông lạnh đến xanh mét, nhưng sắc mặt vẫn còn được, lúc này mới yên tâm. Lại thấy Cố Tiểu Phù, đột nhiên trong đầu của hắn chợt nghĩ ra một ý.
"Mọi người đều biết Cố thị có mệnh cách, không bằng chúng ta xin mời Cố thị tiến vào trong từ đường thắp một nén hương, hướng trời cao cầu xin. Ta nghĩ, nhờ đó trời cao nhất định sẽ thương tình chúng ta mà sớm ngừng làm tuyết rơi." Dương Minh nghĩ, các ngươi đã muốn tin câu chuyện quỷ thần, vậy thì không bằng mình sẽ dùng cách này để nâng Cố Tiểu Phù lên. Nếu là tuyết ngừng rơi thì