Vừa mới sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nguyên Sướng chờ gặp được chưởng quỹ của khách điếm liền vội vàng trả phòng ngay. Việc đầu tiên là phái một tá điền mang theo dược liệu hướng về phía bắc, trở về thôn Lạc Khê để báo tin, còn mình thì lại cùng Dương Vinh dẫn theo những người còn lại hướng về Phần Thành mà chạy tới.
Thành Phần Thành nằm ở giữa thành Lâm Xuyên cùng thành Phụng Quan. Nếu đi Phụng Quan thì mất ước chừng năm ngày lộ trình, cùng thành Lâm Xuyên cách nhau hai ngày lộ trình. Trong mấy thành lớn quanh đây thì Phụng Quan được xem là thành giàu có nhất. Lục Nguyên Sướng lần này lựa chọn đi Phần Thành cũng vì có mưu tính sâu xa.
Mua lương là chuyện lửa đã xém lông mày. Tuy nói toàn bộ phương bắc đều bị nạn tuyết rơi làm cho náo loạn, khắp nơi đều nháo thiếu lương thực, nhưng Phần Thành dù sao cũng là thành lớn, thương nhân qua lại không lúc nào ngừng, quan to hiển quý lại càng tập trung về nơi đó. Cho dù là năm gặp phải thiên tai đại nạn thì nơi đó hẳn là của cải vẫn hết sức phong phú, thóc gạo sung túc. Tuy nói giá cả sẽ cao một chút, nhưng với tình hình hiện tâij, có lương để ăn no đã là tốt lắm rồi. Giá cả cho dù có cao, vậy thì mua gạo lứt hay gạo cũ cũng được, miễn làm sao được no cái bụng, không để có người chết là được rồi. Chờ đến khi ra xuân, tiếp tục cày cấy thì tất nhiên là lại có lương để mà thu hoạch, vì vậy nên cố mà kéo cho đến lúc đó.
Hiện tại Lục Nguyên Sướng còn có một suy nghĩ khác, cũng không phải là việc mua sắm hàng tết. Vì ý nghĩ này mà đêm qua nàng không cách nào ngủ được. Sau khi suy nghĩ đã thông nàng liền đem Dương Vinh kéo đến bên cạnh mình, chờ cả hai cùng lui ra phía sau xe nàng mới thấp giọng hỏi: "Đại ca, ngươi đã bao giờ nghĩ tới, nếu như thành Lâm Biên mà không thủ được, vậy thôn Lạc Khê chúng ta sẽ làm sao?"
Dương Vinh nghe nói vậy thì mặt liền hoàn toàn biến sắc. Hắn kinh ngạc hỏi: "Thành Lâm Biên đã có Tống Đại tướng quân, làm sao lại không thủ được?"
"Đại ca, cuộc chiến của mười mấy năm trước kia, ta vẫn còn nhỏ tuổi nên không biết được, nhưng ngươi hẳn là còn nhớ được kỹ. Lúc đó không phải là thành Lâm Biên cũng được bảo vệ rồi hay sao? Ngươi không cảm thấy lần này hoàng thượng điều lương rất kỳ lạ à?"
"Khi đó ta được chín tuổi. Giữa đêm tối cha đột nhiên đánh thức ta dậy, mang theo ta cùng mẹ còn thêm dì Bao cùng ngươi suốt đêm trốn vào Phụng Quan. Sau khi chúng ta tiến vào Phụng Quan được hai ngày thì đóng cửa thành, không cho người bên ngoài tiến vào nữa. Khi đó, tuy rằng ta chưa thật hiểu hết nhưng vẫn còn nhớ trên đường tràn đầy dân hoảng loạn chạy nạn, trong miệng người nào cũng chỉ một câu nói là thành Lâm Biên bị chiếm đóng, Nhung Địch tàn sát hàng loạt dân trong thành. Lại còn có tin là dọc đường đi, đã có không ít người già, trẻ nhỏ bị vứt bỏ lại. Dân sống trong thành ngày ngày đều kinh hoảng khi nghe tiếng dân ở bên ngoài gõ cửa thành cùng với tiếng kêu khóc vang lên không ngừng nghỉ."
"Như vậy cũng chưa phải là thảm nhất. Vào cái ngày Nhung Địch áp sát Phụng Quan ấy, thấy địa thế của Phụng Quan hiểm yếu, dễ thủ khó công, chúng liền lùa bách tính đến trước cổng thành kêu cửa. Vì tướng sĩ bảo vệ thành kiên quyết không để mắc lừa, tên tướng của Nhung Địch liền sai khiến thủ hạ đem bách tính Đại Chu chặt tay chặt chân hòng bức bách quan tướng quân bảo vệ thành ra hàng. Để bảo vệ cửa thành, tướng quân thủ thành sai binh lính bắn giết cho hết số bách tính bị dồn đến trước cổng thành dù bọn họ đang còn đang sống sờ sờ ra đó. Suốt một ngày như vậy, tiếng kêu rên của dân ngoài thành vọng vào không ngừng, máu chảy thành sông, chẳng khác nào là trần gian địa ngục!" Vì chuyện năm đó quá mức khốc liệt, nên ký ức Dương Vinh vẫn chưa thể phai mờ.
"Đại ca, lần này việc xảy ra ở phương Bắc quá mức quỷ dị, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được. Hiện nay đã có không ít người đi về phương nam, người trong thành Lâm Xuyên ai đi được thì cũng đều đi cả rồi. Thôn Lạc Khê chúng ta lại chỉ là cái thôn trang nhỏ, không có tường thành bảo vệ, cũng không có đến một binh một tốt. Nếu như thành Lâm Biên không thủ được, vậy thì thôn Lạc Khê sẽ là chạy trời không khỏi nắng. Cha nuôi lão nương đã lớn tuổi, Trứng Trứng, Vân Nương lại đang còn nhỏ, Đại tẩu cùng Phù nương lại là nữ lưu chân yếu tay mềm. Nếu chờ đến lúc xảy ra chuyện rồi mới quyết định thì sợ là đã quá muộn." Lục Nguyên Sướng lo âu nói. Vì trước kia nàng cũng không rõ tình huống nên vẫn có thể an nhàn sinh hoạt trong thôn Lạc Khê. Hiện nay một khi đã biết được tình thế nghiêm trọng như vậy rồi, làm sao nàng còn có thể yên tâm mà sống như trước đây được nữa.
"A Nguyên nói rất đúng, nhưng chúng ta có thể có biện pháp gì cho được bây giờ?" Dương Vinh bị Lục Nguyên Sướng làm cho tỉnh ngộ, nét mặt không khỏi trở nên lo âu.
"Đại ca, ta định lần này đi Phần Thành là để trước tiên nhìn hoàn cảnh nơi đó xem sao. Nếu như Phần Thành có thể thủ được thì lại ở trong thành mua một tiểu viện, đem người nhà trong hai nhà chúng ta thu xếp ở lại trong thành." Lục Nguyên Sướng nói ra dự định trong lòng. Phần Thành phú quý, nếu là bình dân thì hẳn là sinh hoạt không dễ, chỉ dựa vào Lục gia thôi thì cũng khó mà đặt chân.
"Phương pháp này rất tốt. Trước tiên chúng ta cứ đi nhìn thử xem đã, sau đó trở về thôn rồi sẽ lại cùng cha thương nghị." Dương Vinh gật đầu đồng ý. Đây rõ ràng là biện pháp thỏa đáng nhất.
Lục Nguyên Sướng nhìn tuyết lớn lại tếp tục rơi thì cảm giác bất an trong lòng càng nặng. Nàng đã quá hiểu rõ về Bắc cảnh. Tường thành của Phần Thành cao to kiên cố, trong thành lương thực lại sung túc, nếu như muốn thủ chừng ba, năm tháng thì sẽ là không thành vấn đề. Nhưng điều khiến nàng lo lắng nhất chính là tướng quân thủ thành. Năm đó, tướng quân thủ thành của Phần Thành biết được thành Lâm Biên đã bị chiếm, đại quân Nhung Địch đang tiến vào, vì quá hoảng hốt mà dẫn gia quyến bỏ chạy, nhất thời Phần Thành rơi vào tình thế rắn mất đầu, chỉ trong nửa tháng liền bị Nhung Địch đánh hạ.
Hiện nay bảo vệ Phần Thành là Vương Siêu, cháu ngoại của Tống Đại tướng quân. Người này tuy vũ dũng hơn người, thế nhưng tính tình lại có chút lỗ mãng, hỉ nộ bất định. Người như vậy, để hắn làm tiên phong giết địch là không thể tốt hơn, nhưng nếu để hắn thủ thành, rõ ràng lại là không thích hợp.
So với tình cảnh gian nan của Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh thì thôn Lạc Khê lại đang có một bầu không khí khá lag vui vẻ. Hôm qua Dương Minh đã phát lương đưa bông cho không ít nhà nghèo, những nhà nghèo đó dĩ nhiên là lại nhìn thấy tháng ngày có hi vọng nên trên mặt ai nấy đều là vui mừng. Còn những thôn dân khác, tâm trạng cũng trở nên an tâm hơn rất nhiều. Bọn họ đều nghĩ thầm, đến lúc đó nếu như mình có thiếu lương thì đến cầu trưởng thôn trợ giúp là được, chỉ cần ăn dè sẻn một chút thì sẽ không đến nỗi phải chết đói.
Đương nhiên, đây chỉ là mong muốn đơn phương của các thôn dân, còn các nhà phú hộ thì lại mặt ủ mày chau.
Ngày hôm đó, tuyết lại rơi xuống dày đặc, Dương Minh dẫn phú hộ ở trong thôn đến trong nhà mình để trình bày sự tình cùng thương lượng. Dù sao thì nếu chỉ có dạng cứu tế như hiện tại cũng không phải biện pháp lâu dài, các nhà đều chỉ là nông hộ, khả năng cứu giúp cũng là có hạn.
"Trưởng thôn, tuyết lớn lại rơi xuống, ngài nói bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu như kéo dài thêm nửa tháng nữa thì đến ta cũng không thể chịu được." Với nét mặt tràn đầy nếp nhăn Tôn lão cha lo âu nói.
"Đúng đấy trưởng thôn. Lần này những nhà có mặt ở đây đều đã ra lương xuất lực, nếu kéo thêm mấy ngày nữa, đến khi lương cạn kiệt thì ta cũng không thể tiếp tục quyên được nữa. Nhà ai lại không phải mang theo trách nhiệm đối với gia đình mình, ai cũng có con trai có con gái để lo lắng, ta không thể để cho người trong nhà bị đói được." Một phú hộ nói, hắn đang lo sợ nếu lại phải cúng thêm không chỉ một lần thì chẳng phải đem mệnh người trong nhà ra cúng nốt hay sao.
"Ta cũng biết các nhà đang gặp phải việc khó xử, Dương gia ta không phải cũng khó khăn đó sao. Có lẽ ông trời muốn trách tội với chúng ta, vậy thì chúng ta có thể làm sao bây giờ được?" Dương Minh bất đắc dĩ nói. Hắn làm sao lại không hiểu suy nghĩ của các nhà phú hộ. Cúng được một lần thì sẽ muốn có lần thứ hai, như vậy là quá nhiều. Cho được nhà khác còn chính mình thì chết đói, như thế thì không thể nào chấp nhận được. Trên thực tế, Dương gia cũng không còn khả năng tiếp tế thêm một lần nữa.
Trong phòng khách Dương gia như có một đám mây đen. Mấy nhà phú hộ đều yên lặng mà uống trà cùng suy nghĩ đối sách.
Qua một lúc lâu, chợt một phú hộ lên tiếng: "Trưởng thôn, nếu trận tuyết lớn này là do Ông Trời giáng tội, không bằng ta mở từ đường để tế thiên, hướng trời cao thỉnh tội. Hi vọng làm như vậy thì Ông Trời sẽ khoan dung cho chúng ta."
"Biện pháp này được!"
"Xác thực, đây là biện pháp tốt!"
Dương Minh nhìn vào cái người phú hộ kia, trong khi người này vì có được sự ủng hộ của mọi người thì cực kỳ đắc chí, trong lòng Dương Minh chỉ còn biết thầm mắng hắn vô tri. Dương Minh là tú tài, từng là người có học, có kiến thức, loại người này đối với chuyện thần thánh ma quỷ tất nhiên là không tin, nếu thật sự là có tác dụng thì hắn đã sớm làm. Có điều Dương Minh nhìn những người đang ngồi đầy trong phòng khách này đều gật đầu đồng ý thì đành bất đắc dĩ nói: "Vậy thì sáng sớm ngày mai tế thiên đi, nhưng còn tế phẩm thì lấy ở đâu ra bây giờ?"
Lời vừa nói ra, một đám người mới vừa rồi còn nhiệt liệt tán thành lập tức đều ngậm miệng lại, tất cả đều bưng lên bát trà làm ra vẻ trầm tư.
"Những ai đã đồng ý tế thiên thì người đó phải chịu trách nhiệm thôi. Dương gia ta sẽ ra một con gà, còn lại, các ngươi mấy nhà tự phân công nhau, liền sau giờ ngọ trưa hôm nay thì đưa đến chỗ này. Tế Trời xong, của ai thì người đó cầm lại. Cứ như vậy đi, ta còn có việc phải chuẩn bị, không tiễn."
Dương Minh vừa định đứng dậy rời đi thì phú hộ vừa đề nghị tế thiên vội vàng