Sau khi trở lại, Lục Nguyên Sướng liền đến xem Vân Yên. Nàng thấy Vân Yên vẫn là cái dáng vẻ kia, yên tĩnh cùng hờ hững. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy, Vân Yên có chút không giống với mấy ngày trước đây. Khác ở chỗ nào thì đúng là Lục Nguyên Sướng không nói ra được rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy cái cỗ khí tinh thần kia của Vân Yên trở nên bạc nhược không ít.
"Uống trà đi." Vân Yên thấy Lục Nguyên Sướng đến thì rót cho nàng một chén trà.
"Cảm ơn. Đây là bánh ngọt do nương tử ta tự tay làm, ngươi nếm thử xem." Lục Nguyên Sướng ngồi ở phía đối diện với Vân Yên, đem chiếc hộp đựng bánh ngọt trong tay đưa cho nàng.
Vân Yên mở cái hộp gỗ dựng thức ăn ra. Khi thấy bên trong là mấy cái bánh ngọt được làm phi thường tinh xảo liền tùy ý cầm lên một cái, nàng hé miệng cắn một miếng. Miếng bánh vừa vào miệng liền tỏa ra cảm giác mềm mịn cùng mùi hương thơm ngát, làm cho nàng không kìm được lời tán thưởng: "Phúc khí của ngươi thật tốt, nương tử của ngươi có bàn tay rất khéo."
"Đúng vậy, từ lúc gặp được nàng, cuộc sống của ta mới có mùi có vị." Có người tán thưởng Cố Tiểu Phù như vậy, Lục Nguyên Sướng có cảm giác rất hưởng thụ.
"Nương tử của ngươi cũng rất may mắn khi dễ dàng kiếm được bảo vật vô giá như ngươi vậy. Thật hiếm thấy có một tình lang như ngươi." Vân Yên vừa nói vừa ăn chỗ bánh ngọt kia một cách ngon lành.
Lục Nguyên Sướng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ yên tĩnh bồi tiếp Vân Yên. Đợi đến khi sắc trời tối lại, Lục Nguyên Sướng mới đứng dậy cáo từ: "Ngươi có thể sống được mấy ngày cuối cùng như vậy cũng là một loại may mắn rồi."
Vân Yên nhìn theo bóng lưng Lục Nguyên Sướng mà cảm thấy trong lòng chợt trở nên hoảng hốt. Thiếu niên này, thật là khiến người ta nhìn không ra. Vân Yên đã từng dẫn dụ được vô số người, vậy mà cũng không hiểu được ý nghĩ thực của Lục Nguyên Sướng.
Rõ ràng Lục Nguyên Sướng đối với mình rất là căm ghét, vậy mà lại tự tay cứu ra. Rõ ràng người này rất không muốn nhìn thấy mình, thế nhưng mỗi ngày đều đến ngồi một chút. Không bức cung, không thân cận. Nàng tìm không được mục đích khiến Lục Nguyên Sướng làm như vậy là để làm gì. Điều này làm cho Vân Yên thật không thoải mái. Mỗi người khi làm một việc gì đó thì đều là có mục đích. Hoặc là vì danh, hoặc là vì lợi, hoặc là vì tình. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng làm như vậy thì để được cái gì?
Cũng trong lúc này, Vương Siêu đối với Vân Yên về cơ bản là đã từ bỏ. Hắn đáp ứng đề nghị của Lục Nguyên Sướng chỉ vì muốn đổi loại phương thức để cho Vân Yên chịu nhận tội. Đáng tiếc là cái người Vân Yên này, mềm không ăn mà cứng cũng không ăn, cho nên Vương Siêu thật sự đã mất kiên trì. Đặc biệt là đúng lúc này hắn lại còn nhận được tin báo về từ tiền tuyến. Mấy ngày trước đây hai mươi vạn đại quân Nhung Địch đã bắt đầu áp sát thành Lâm Biên. Tình thế này cho thấy, dù không chiếm được bản đồ quân phòng thì Nhung Địch vẫn quyết định mạnh mẽ tấn công.
Lúc này nguyên soái quân Nhung Địch, được xưng là Tiễn Đao Khả Hãn* Ha Ngươi Hoa Cùng. Về người này, bên này Đại Chu chưa từng nghe nói đến. Tống Đại tướng quân đã phái hơn trăm tên thám báo đi trước thám thính tình báo, có điều hiện nay vẫn chưa có tin tức xác thực truyền về.
Biết người biết ta thì mới có thể biết địch biết ta, có vậy mới trăm trận trăm thắng. Nhung Địch đột nhiên tôn lên một tân Khả Hãn, thật đúng là để cho biên cảnh Đại Chu vì vậy mà chấn động. Nội gian chưa trừ, giặc dữ đã ập tới, nội ưu ngoại hoạn, khiến cho lòng người bàng hoàng.
* Khả hãn: Vương, vua.
Loại tin tình báo cơ mật như vậy thì chỉ có Vương Siêu cùng tướng lãnh cao cấp của Phần Thành mới được biết đến, đối với bên ngoài mọi tin tức đều được phong tỏa, ngay cả thân quân cũng không được biết. Có điều Lục Nguyên Sướng nhìn Vương Siêu nhiều lần bắt lấy nghi phạm bị tình nghi trong thành, không ngừng gia tăng khống chế đối với Phần Thành, ngay cả một ít quý tộc đều có liên quan tới, nàng liền biết rằng tình thế đã đến thời khắc mấu chốt.
Nhìn bề ngoài thì Phần Thành dường như vẫn đang yên tĩnh, mà bên trong thì tràn ngập nguy cơ. Thế nhưng muôn dân bách tính lại không ý thức được điều này. Thay đổi lớn nhất, chính là mỗi ngày người ta lại rỉ tai nhau về tin lại có thêm người nào bị tóm vào phủ tướng quân.
Cố Tiểu Phù vẫn bận rộn với chuyện mở cửa hàng. Việc tu sửa đã đến lúc kết thúc, nên nàng cùng Trân nương tự thân đi coi một lúc. Phía đằng trước cửa hàng là quầy hàng, mặt trên của quầy đã đặt không ít bảng giá, phía sau cửa hàng là phòng bếp, các dụng cụ làm bánh ngọt. Tất cả đều đã đầy đủ hết. Ở trong góc tường đã bày ra không ít gạo và mì Quả nhân, Cố Tiểu Phù thấy cửa hàng được chỉnh sửa rất tốt nên rất là thoả mãn.
Vì muốn tiếp đón Chúc gia vào Phần Thành trước đã, nên việc khai trương cửa hàng quyết định vào giờ Thìn ba khắc sau năm ngày nữa. Còn sau hai ngày tới đây thì bảng hiệu sẽ được đưa tới. Cố Tiểu Phù tự mình đặt tên là Phù Duyên trai, không chỉ có ngầm có ý tên của hai người nàng cùng Lục Nguyên Sướng, mà cũng mong muốn các nàng có thể hiểu nhau tương phù suốt cả một đời này.
Ba ngày sau, khi Lục Nguyên Sướng đang ở trên đường cái đi dạo chung quanh thì có một tiểu binh sĩ chạy tới báo tin. Nàng nhận được tin tức liền dẫn tứ đại Kim Cương, nhanh chóng chạy đi bắc môn. Bởi vì cha mẹ vợ của nàng đã đến rồi.
Đương thời vào thành khá là gian nan, ai cũng phải trải qua ba tầng kiểm tra. Nhờ có Lục Nguyên Sướng chăm sóc, binh lính thủ thành cũng không dám làm khó dễ Chúc gia. Nữ quyến đều được ngồi ở trong xe ngựa mà không cần phải xuống xe, chỉ cần xốc rèm cửa sổ lên để binh lính thủ thành tùy ý nhìn một cái là được, mấy chiếc xe khác cũng chỉ làm như là có kiểm tra, Chúc gia khá là thuận lợi liền vào thành.
Chúc Bảo trường dẫn theo đoàn người mới vừa vào khỏi cửa thành liền đã nhìn thấy Lục Nguyên Sướng mặc quân phục, anh tư hiên ngang ở bên kia chờ đợi, phía sau còn mang theo bốn người cũng rất có khí thế. Chúc Bảo trường rất hài lòng khi nhìn thấy con rể uy phong như vậy.
"A Nguyên chào nhạc phụ nhạc mẫu. Hai người phải đi từ nơi thật xa đến, cực khổ rồi." Lục Nguyên Sướng chắp tay biểu hiện phi thường cung kính.
"Người trong nhà cả, không cần phải khách khí. Ta cùng nhạc mẫu của ngươi vẫn thường nhớ tới ngươi cùng Phù nương. Hiện nay thấy ngươi bản lãnh như vậy, rất là vui mừng. Phù nương đâu?" Chúc Bảo trường tự mình đem Lục Nguyên Sướng nâng dậy rồi quan tâm bằng cái giọng thật thân thiết.
"Phù nương chuẩn bị ở trong nhà mới." Lục Nguyên Sướng nói. Bởi vì Chúc gia cũng không phái người đi nhà mới chuẩn bị trước, nên Lục Nguyên Sướng liền để Cố Tiểu Phù trực tiếp đi tới nhà mới của Chúc gia, nấu nước làm cơm, cũng là sắp xếp cho hai lão Chúc gia thuận tiện một chút.
"Ừm, vậy chúng ta liền tới nơi đó đi thôi." Chúc Bảo trường khẽ gật đầu rồi nói.
Lục Nguyên Sướng cùng mấy người Chúc gia từng người gặp gỡ qua, sau đó liền mang cả nhà cùng đi tới nhà mới của Chúc gia.
Lúc này mới chỉ một nhà Chúc Bảo trường, còn hai người đệ đệ của Chúc Bảo trường thì vẫn còn ở lại trong thôn nháo chưa xong. Chúc Đại lang cố ý chọn ba cái tòa nhà cách nhau khá xa, bản thân mình dĩ nhiên là chọn nơi tốt nhất. Còn lại hai cái, một ở thành tây, coi như không tệ, còn có một cái lại ở thành đông, tòa nhà tuy lớn, nhưng hoàn cảnh không được. Hai người đệ đệ của Chúc gia vì hai tòa nhà này mà huyên náo đến mức sắp đánh nhau. Chúc Bảo trường thấy nếu cứ để kéo dài mãi thì sẽ ảnh hưởng đến hành trình, huống hồ hắn cùng ông chủ đã thỏa thuận thỏa đáng sau hai tháng sẽ là ngày nhị long ngẩng đầu, đó cũng là lúc đi quý phủ nhận việc. Hiện nay hai tháng đã trôi qua, thời gian đã trở nên hết sức cấp bách, hắn đành phải mặc kệ hai huynh đệ, còn mình thì mang người nhà lên đường.
Khi đoàn người về đến nơi thì Phù nương cùng Trân nương đã đun xong nước tắm, làm xong bữa cơm, còn Dương Vinh thì chờ sẵn trước cửa đón mọi người. Chúc Đại nương tiến vào chính ốc, nàng thấy trong nhà giường ấm, bàn ghế sạch sẽ, tất cả đều được sắp xếp cực kỳ thỏa đáng, nên không khỏi lôi kéo Cố Tiểu Phù khen ngợi một trận.
"Lão nương, sao lại nói những lời như vậy, ta là con gái của ngài, lẽ nào lại không rõ đạo lý hiếu thuận." Cố Tiểu Phù hơi đỏ mặt, từ chối khéo lời tán thưởng của Chúc Đại nương.
"Ta vẫn nói, khuê nữ chính là tri kỷ cùng cha mẹ." Chúc Đại nương yêu thương vỗ về mái tóc của Cố Tiểu Phù, mặt đầy ý cười. Thấy Lục Nguyên Sướng ở một bên mắt ba ba nhìn Cố Tiểu Phù thì không nhịn được thú trêu ghẹo: "A Nguyên, ta nghe Đại lang nói ngươi vì phải làm việc nên không được về nhà, sợ là muốn Phù nương đi."
"Nhạc... Nhạc mẫu, ngài nói cái gì vậy." Lục Nguyên Sướng thật không thể không xấu hổ mà cúi đầu, có điều khóe mắt thì vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Cố Tiểu Phù.
Hôm nay Cố Tiểu Phù trang điểm thêm một chút, mặc bộ đồ mới, mang theo đồ trang sức rất phù hợp, trông rực rỡ đến làm lay động lòng người. Trên người nàng như đang từ từ toả ra khí tức của một thiếu phụ thành thục hòa nhập với tính cách của một người thiếu nữ cùng làm nên sự tương hợp. Thật đúng là làm cho Lục Nguyên Sướng không dời nổi con mắt.
Cố Tiểu Phù ngại ngùng mỉm cười, lôi kéo Chúc Đại nương làm nũng nói: "Lão nương, ngài lại chế nhạo chúng ta đây mà."
"Ha