Cố Tiểu Phù đã chọn được ngày tốt nên cho khai trương Phù Duyên trai. Tuy nói ở Phần Thành các nàng không có nhiều người quen biết, nhưng việc nên đến thì cũng đến rồi, Chúc gia là người nhà của Cố Tiểu Phù, họ phái Chúc Đại lang tới chúc mừng. Bề ngoài, Phù Duyên trai là do Dương Vinh mở, Chúc gia làm nhân thân, cũng đưa đại lễ đến chúc mừng.
Quản Trọng tự mình dẫn người mang lễ vật đến tặng. Quà tặng là thần tài gia được đúc bằng vàng khối. Khi vừa mới nhìn thấy vật này, Dương Vinh đã bị dọa sợ. Có điều Quản Trọng không cho Dương Vinh chối từ. Hắn đặt lễ vật xuống, nói thêm một câu rồi lập tức dẫn những người đi cùng trở về ngay.
"Sòng bạc Ngân Kỵ của chúng ta có rất nhiều người. Sau này bánh ngọt đều đặt ở Phù Duyên trai, mỗi ngày sau giờ ngọ, giờ mùi thì đưa tới. Nếu như đưa chậm thì sẽ không nhận nữa."
Sau khi Cố Tiểu Phù nghe thuật lại xong thì cảm thấy thật xấu hổ. Chỉ cần một đơn đặt hàng này của sòng bạc Ngân Kỵ đã là làm ăn đủ lớn. Đây là Quản Trọng muốn cho nàng một cái mở đầu tốt đẹp đây mà. Xem đi, dĩ nhiên là cũng vì mặt mũi của Lục Nguyên Sướng rồi.
Đốt hương xin mời thần toán, treo bảng hiệu, đốt pháo. Một cái cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, gánh theo giấc mơ của Cố Tiểu Phù cứ như thế nhiệt nhiệt nháo nháo khai trương.
Là ngày khai trương đầu tiên, cũng giống như những chuyện làm ăn khác, vì chưa có tiếng tăm gì, người đến mua bánh ngọt đều là khách quen từ thân quân doanh. Sau này bọn họ không cần phải tiếp tục đến Lục gia để cầu cạnh nữa, chỉ cần đến trong cửa hàng mua là được rồi.
Bánh ngọt do Cố Tiểu Phù làm ra khá là tinh xảo, giá cả lại không rẻ. Những người có thể mua được đều xem như là người có tiền. Cũng may là cửa hàng mở ở tây phố lớn, ít cái gì chứ rất ít người không có tiền. Có một số người qua đường thấy bánh ngọt làm rất bắt mắt, vì thế liền mua một chút nếm thử.
Buổi chiều kiểm kê, tính cả phí vật liệu cùng tiền thuê thì thấy bị lỗ không ít. Điều này làm cho Trân nương không khỏi cau mày. Đừng nhìn thấy đây chỉ là cái cửa hàng nhỏ mà nghĩ không đáng bao nhiêu, thực tế thì bọn họ đã bỏ vào đây không ít bạc. Bọn họ không sánh được với Lục Nguyên Sướng. Nàng cùng Dương Vinh hoàn toàn chỉ dựa vào cái cửa hàng này, nếu như vẫn tiếp tục hao tổn thì họ biết làm như thế nào cho phải đây.
Nhưng Cố Tiểu Phù lại không quá lo lắng. Mở cửa hàng là quyết tâm của nàng, bánh ngọt của nàng lại rất ngon. Nàng tin chắc chắn, sau này chuyện làm ăn nhất định sẽ tốt dần lên.
Sau khi đóng cửa hàng, Cố Tiểu Phù gói lại một chút bánh ngọt đưa đi Chúc gia. Từ trên xuống dưới nhà họ Chúc đều cùng tán thưởng, Chúc Đại nương suy nghĩ một hồi rồi kéo Cố Tiểu Phù đi vào trong nhà mà hỏi nhỏ: "Phù nương, cửa hàng này đến cùng là ngươi mở hay là Dương Đại lang mở?"
"Là hai nhà chúng ta hợp tác mở." Cố Tiểu Phù cũng hiểu được là Chúc Đại nương muốn biết cái gì, vì thế mà cũng không nói dối, rất thành thực trả lời.
"Hôm nay đại ca ngươi đi đến cửa hàng, khi trở về nói với ta chủ nhân là ngươi, ta liền cảm thấy có chút không phù hợp." Chúc Đại nương nói.
"Lão nương, tại sao lại không phù hợp chứ? Ta chỉ ở bên trong làm bánh ngọt, chứ đâu có xuất đầu lộ diện." Cố Tiểu Phù trả lời mà có chút lo lắng. Chẳng lẽ việc mình không nghe lời Lục Nguyên Sướng là đã làm sai rồi sao? Nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con mà không thể được làm chút việc nào khác hay sao?
"Ta không nói ngươi mở cửa hàng thì không phù hợp, hiện nay nhiều nhà đều có dự định làm một cái nghề nghiệp gì đó. Chính như nhà ta cũng đang dự tính mở một trường tư thục, may mắn ra thì sẽ có chút tiền thu vào. Ngươi có bản lãnh như thế, lão nương chỉ có vui mừng mà thôi. Chỉ có điều, vì sao hôm nay A Nguyên lại không có mặt mà đi hỗ trợ chào hỏi khách khứa?" Chúc Đại nương nghi hoặc hỏi.
Sau khi Chúc Đại lang trở về thì đã cùng Chúc Đại nương nói chuyện khai trương, lúc đó Chúc Đại nương liền cảm thấy kỳ quái. Cái ngày bọn họ đến Phần Thành, dù Lục Nguyên Sướng đang phải làm nhiệm vụ vậy mà cũng có thể rút ra nửa ngày để hỗ trợ thu xếp, làm sao một việc chính nhà mình mở cửa hàng lớn như vậy nàng lại không có mặt đây.
"Lão nương, ta... ta..." Cố Tiểu Phù nghe hỏi như vậy thì cảm thấy thực xấu hổ. Chuyện này, nàng biết làm sao mà nói với Chúc Đại nương bây giờ.
"Phù nương, có lão nương ở đây, đừng sợ! Ngươi cứ nói với ta lời nói thật." Chúc Đại nương nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiểu Phù liền cảm thấy không ổn, chẳng lẽ hai đứa trẻ này có chuyện bất hòa?
"Lão nương, ta muốn mở cửa hàng nhưng Đại lang không đồng ý. Đây là ta gạt Đại lang tự ý mở." Cố Tiểu Phù càng nói giọng càng nhỏ, đến câu cuối cùng vì mắc cỡ mà đầu cúi gằm xuống. Ở trong ánh mắt của thế tục, việc nàng làm như vậy đối với phu quân là cực đại bất kính.
"Phù nương, vì sao không cùng A Nguyên thương lượng thật kỹ càng đã? Ngươi làm như vậy thì thật là không thoả đáng." Chúc Đại nương cũng không đành lòng mắng Cố Tiểu Phù, mà chỉ kéo nàng lại mà cẩn thận hỏi cho rõ ràng.
"Ta đã cùng Đại lang nói rồi, vậy nhưng Đại lang vẫn là không cho. Vì thế ta cũng không cách nào nữa. Tính tình của Đại lang một khi đã quyết định thì rất khó sửa đổi." Cố Tiểu Phù nghĩ tới đây liền cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nàng xích lại gần bên Chúc Đại nương tỏ vẻ oan ức mà nói: "Lão nương, ta biết Đại lang vì lo lắng cho ta, sợ ta ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt. Nhưng ở cái nơi Phần Thành này cái gì cũng đắt đỏ, ăn cái gì cũng phải dùng đến tiền. Ta thấy Đại lang ở bên ngoài cũng phải chịu nhiều khổ cực nên rất là đau lòng. Ta cùng nàng là phu thê, không lẽ để mình ta hưởng phúc còn để một mình Đại lang bị cực khổ hay sao."
"Ôi, ngươi là con ngoan, mà A Nguyên cũng vậy. Ngươi cũng đừng vì việc này cùng hắn giận hờn. Chờ đến khi cửa hàng của ngươi thịnh vượng lên, hắn sẽ hiểu được tấm lòng thành của ngươi đối với hắn." Chúc Đại nương nghe nói như vậy thì rất là đau lòng cho hai đứa bé. Không cha không nương, mọi kế sinh nhai đều đặt ở trên người hai đứa trẻ này, còn không phải là bị chịu tội hay sao. Chúc Đại nương suy nghĩ một chút rồi nói: "Để mấy ngày nữa, ta sẽ mở yến mời đến nhà một ít khách. Đến lúc đó phần bánh ngọt sẽ do ngươi cung cấp, cố gắng mà làm cho thật chu đáo, còn trước mắt ta sẽ để cho người quen biết đi đến cửa hàng giúp đỡ ngươi cái đã."
"Lão nương, làm như vậy sao được." Cố Tiểu Phù nghe vậy liền vội vàng can ngăn. Nàng cũng không muốn Chúc Đại nương vì mình mà mất đi thể diện.
"Ngươi làm sao cho thật ngon chính là đã cho ta mặt mũi rồi. Không có chuyện gì đâu. Ngươi đừng quên ta là lão nương của ngươi." Chúc Đại nương nhẹ nhàng vỗ tay Cố Tiểu Phù để an ủi.
Sau khi hai mẹ con chuyện trò đủ rồi thì Chúc Đại nương để cho Chúc Đại lang đưa Cố Tiểu Phù trở lại. Vì Chúc Đại tẩu tỏ ý không thích nên Chúc Nhị lang liền rất cao hứng đảm nhận cái việc này.
"Phù nương, ngươi làm bánh ngọt ăn ngon thật đấy." Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, Chúc Nhị lang còn chưa cưới vợ. Bây giờ cùng nhau đi chung một đoạn đường, bỗng dưng lại có chút lúng túng, vậy nên Chúc Nhị lang đành nhắm mắt tìm đề tài.
"Nếu như Nhị lang thấy thích thì ngày mai ta sẽ để cho Dương Đại ca đưa một chút đến là được." Cố Tiểu Phù cũng cảm thấy cùng Chúc Nhị lang đơn độc ở chung quả thật cũng có chút xấu hổ. Tuy nói danh phận đây là ca ca của mình thế nhưng vẫn có cảm giác thật không tự nhiên cho lắm.
Chúc Nhị lang nhìn Cố Tiểu Phù nhàn tĩnh thanh lệ thì trong lòng có chút hoảng hốt. Hắn nghĩ thê tử tương lai mình nếu như có thể được như Cố Tiểu Phù thì chính là đỉnh đỉnh tốt đẹp.
Hôm nay Lục Nguyên Sướng ở lại phủ tướng quân trực ban. Nàng mang theo tứ đại Kim Cương đi vòng quanh trong phủ tuần tra, gần đây lời đồn ở bên ngoài càng ngày càng nhiễu loạn. Tính khí dễ nổi giận của Vương Siêu cũng triệt để biểu hiện ra. Chỉ cần một chút không được như ý, hắn liền lập tức phạt quân côn. Người người trong phủ đều cảm thấy bất an, ai nấy đều tận lực cố không để xảy ra sai sót.
Đội của Lục Nguyên Sướng đã đi đến tiểu viện cô nương Vân Yên. Nàng thầm nghĩ có nên đi vào xem trộm một chút hay không. Hôm nay nàng phải đi tuần liên tục, đến bữa cơm tối cũng không vào xem người kia được. Nhưng bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, nếu cứ như thế đi vào thì sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt. Lục Nguyên Sướng nhìn về phía tiểu viện mờ nhạt ánh đèn mà không khỏi có chút do dự.
"Là ai!" Phùng Hoài đột nhiên lớn tiếng quát, con mắt trực nhìn chòng chọc vào góc sân nào đó.
"Có chuyện gì vậy?" Thân thể Lục Nguyên Sướng lập tức trở nên căng thẳng, nàng nhìn theo về phía ánh mắt Phùng Hoài nhìn tới.
"Lão đại, vừa nãy ta thật giống như nhìn thấy một bóng đen né qua!" Trong bốn người, Phùng Hoài là người có thị lực tốt nhất, cho dù bây giờ đang là trong đêm tối hắn cũng vẫn có thể thấy rõ. Có điều cái bóng đen vừa mới xuất hiện kia vụt qua quá nhanh, khiến cho Phùng Hoài bị mất đi tung tích.
"Lão đại, chúng ta đi vào nhìn một cái, sợ là sắp có chuyện rồi." Trương Thành trầm giọng nói. Nơi này là tiểu viện của Vân Yên, một nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
"Được, các ngươi hãy cùng theo ta đi vào, hãy cẩn thận một chút." Lục Nguyên Sướng thận trọng nói.
Năm người cùng tiến vào trong tiểu viện. Lục Nguyên Sướng lập tức đi vào xem xét phòng Vân Yên. Sau khi nhận thấy Vân Yên vẫn như thường lệ thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng lại dặn dò Tiểu Thúy vẫn đang ở bên ngoài cửa phòng: "Ngươi hãy xem trọng cô nương Vân Yên. Không được để cho nàng rời khỏi tầm mắt của ngươi."
"Vâng, Lục Ngũ trưởng." Tiểu Thúy bị hành vi Lục Nguyên Sướng làm cho có chút sợ sệt, tuy vậy vẫn nghe lời đi vào bồi tiếp Vân Yên.
Vân Yên nhìn thấy nét mặt của Tiểu Thúy có sự dị thường thì cũng không lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách nhạc trên tay. Có điều cái ngón út khẽ run bán đứng ý nghĩ của nàng. Đợi nhiều tháng ngày như vậy, hôm nay, rốt cục nàng cũng được quan tâm đến rồi sao?
Lục Nguyên Sướng đứng bất động trước cửa phòng để bảo vệ, để cho tứ đại Kim Cương đi các nơi quanh tiểu viện tuần tra.
Đêm khuya quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu của côn trùng vang lên không ngừng trong viện. Trên trời, mặt trăng bị mây đen che chắn, làm cho mặt đất đen kịt một màu. Thời gian từ từ trôi qua, cảm giác bất an trong lòng Lục Nguyên Sướng càng lúc càng mãnh liệt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía nào đó la lớn: "Ai đó? Đi ra cho ta!"
Vừa dứt lời thì từ trên một mặt tường của tiểu viện có không ít bóng đen bay vào. Phùng Hoài nhìn thấy liền vội vã hô to: "Lão đại, có thích khách.