Giờ dần hai khắc, trời vẫn chưa sáng hẳn, cánh cổng của tiểu viện Lục gia đã mở ra. Cố Tiểu Phù đưa Lục Nguyên Sướng ra cửa, bất giác đưa tay lên sửa sang lại quần áo cho nàng. Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
"Đại ca, sau khi ta đi khỏi mọi chuyện trong nhà đều xin nhờ vào ngươi." Lục Nguyên Sướng quay về Dương Vinh nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ coi chừng trong nhà. Ngươi đi tới Lâm Biên không cần phải suy nghĩ nhiều, hãy toàn tâm mà ứng phó với kẻ địch. Đại ca không cầu ngươi lập công thăng chức, chỉ ngóng trông ngươi có thể bình an trở về là được rồi." Dương Vinh vỗ vỗ vào vai Lục Nguyên Sướng, rồi hắn lấy vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: "Ngươi cũng đừng quên ngươi là tử tôn của Lục gia, hộ gia vệ quốc là trách nhiệm của ngươi, không nên vì thấy xác chết mà khiếp đảm làm mất đi mặt mũi của tổ tiên."
Lục Nguyên Sướng nghe Dương Vinh tự mâu thuẫn như vậy liền biết trong lòng hắn cũng đang cực kỳ rối rắm. Là huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên có mấy lời không cần phải nói đến quá mức rõ ràng. Lục Nguyên Sướng vỗ vỗ lên vai của Dương Vinh, ra hiệu trong lòng mình đã hiểu được.
"Đại tẩu, Phù nương tuổi còn trẻ, chưa từng trải qua sự đời. Vậy nên mọi việc xin ngươi giúp đỡ cùng tha thứ cho nàng một chút." Lục Nguyên Sướng nhìn viền mắt đỏ chót của Trân nương lại không yên tâm dặn dò.
Trân nương nhìn khuôn mặt non trẻ của Lục Nguyên Sướng, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống. Từ khi nàng tiến vào cửa Dương gia, liền vẫn tự mình gánh lấy trọng trách chăm sóc Lục Nguyên Sướng. Ngày đông sợ hắn lạnh, nàng đã vì hắn làm quần áo, ngày hè sợ hắn nóng, nàng lại vì hắn đổi chiếu. Có thức ăn ngon liền nhớ đến hắn. Lục Nguyên Sướng với nàng mà nói, vừa là tiểu thúc tử, lại chẳng khác nào nhi tử của mình vậy. Lúc trước hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, nhưng cho dù hiện nay hắn đã trưởng thành thì trong con mắt của Trân nương vẫn luôn cảm thấy Lục Nguyên Sướng chẳng khác gì hài tử lúc trước mình lần đầu gặp gỡ kia. Vậy mà dường như chỉ trong chớp mắt, đứa nhỏ này đã đến lúc phải ra chiến trường giết địch rồi.
Trân nương nắm lấy tay Lục Nguyên Sướng thật chặt, cũng giống như những người mẹ bình thường khác giờ đây không muốn phải chia xa đứa con của mình. Nàng khóc đến nghẹn ngào, nói không ra lời, chỉ biết nặng nề gật đầu, để cho Lục Nguyên Sướng yên tâm.
"Phù nương, chớ khóc. Ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ sống sót để trở về!" Đối mặt với Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng chỉ có một câu nói này. Nàng sợ rằng nếu như mình nói nhiều hơn thì cũng sẽ rơi nước mắt, sẽ không nỡ rời đi.
Cố Tiểu Phù hít sâu một hơi, ép xuống chỗ nước mắt đang lưng tròng. Nàng dùng sự kiên cường trước nay chưa từng có đem cái phù bình an buộc vào trên cổ của Lục Nguyên Sướng rồi nhẹ nhàng nói: "Đại lang, ngươi cứ yên tâm mà đi. Mặc kệ ngươi chết hay sống, ta vẫn sẽ ở nhà chờ ngươi trở về."
Lục Nguyên Sướng ôm Cố Tiểu Phù thật chặt, đem lệ sát ở trên y phục Cố Tiểu Phù, sau đó, trèo lên lưng ngựa, nhanh chóng lao đi.
Địa điểm tập kết là ở phủ tướng quân, vào giờ mão. Vương Siêu chờ đến khi mặt trời vừa lên liền mang theo thủ hạ là một trăm tinh binh, tràn ngập khí thế hào hùng, tất cả cùng lao tới phía thành Lâm Biên.
Lục Nguyên Sướng đi rồi, Lục gia giống như rơi vào khoảng không vậy. Rõ ràng là chỉ thiếu đi một người, nhưng tất cả mọi người đều phảng phất như mất đi người tâm phúc.
Hôm qua chỉ ngăn ngắn trong một ngày, Lục Nguyên Sướng đã kịp thời bôn ba đi tới các gia. Trước tiên nàng đi tới An Nhạc Bá phủ, đem lễ vật trả về. Nàng cũng khẩn cầu An Nhạc Bá có thể ở thời điểm thích hợp hãy để ý chăm nom tới Lục gia. Sau đó lại đi tới Quản gia, đem Lục gia cùng Cố Tiểu Phù giao cho Quản lão đại. Cuối cùng, nàng mang theo Cố Tiểu Phù đi tới Chúc gia, cùng Chúc Bảo trường khẩn trương đàm luận về những công việc cần phải làm trước mắt.
Nàng thân là người con, lại chưa làm hết đạo hiếu, thân là phu quân, lại không thể chăm sóc thê tử. Chúc Bảo trường biết nàng là người nặng tình, nên đã đáp ứng nàng là sẽ tự thân đi thôn Lạc Khê khuyên bảo nhị lão Dương gia sớm vào Phần Thành trong một ngày gần đây, hắn cũng hứa sẽ tận tâm chăm nom Cố Tiểu Phù.
Lục Nguyên Sướng ra đi rất thương tâm, nhưng cũng rất yên tâm. Bởi vì nàng không chỉ có đem Cố Tiểu Phù giao cho những người nàng có thể tin tưởng, mà còn ra lệnh cho Hồ Đại Thông lúc nào cũng cử người tới chăm nom. Tuy nói Hồ Đại Thông không thể theo đi tới Lâm Biên, nhưng hắn cũng biết được khả năng của chính mình, nếu đi tới nơi đó thì khả năng quá nửa phần là chịu chết, vì lẽ đó trong lòng hắn không có oán trách Lục Nguyên Sướng đã không dẫn hắn đi theo.
Tuy Hồ Đại Thông không biết Lục Nguyên Sướng là người đã hiến diệu kế cho Vương Siêu, nhưng hắn có thể nhìn ra Vương Siêu dành cho Lục Nguyên Sướng bằng một con mắt khác. Một khi người này được làm tâm phúc cho Vương Siêu, chỉ cần hắn có thể sống sót trở về, tất nhiên là sẽ được thăng chức. Vì lẽ đó Hồ Đại Thông rất cao hứng khi được Lục Nguyên Sướng đem Lục gia giao cho mình. Ủy thác gia quyến, là mệnh lệnh, cũng là tín nhiệm. Hồ Đại Thông lại là cái người rất thực tế. Dựa vào bản lĩnh bản thân muốn thăng chức biết bao khó khăn, đãi ngộ mà tứ đại Kim Cương được hưởng cũng làm cho trong lòng hắn sáng tỏ. Làm tuỳ tùng cho Lục Nguyên Sướng sẽ là lựa chọn đúng đắn, người chỉ huy này rất coi trọng tình nghĩa, nên chắc chắn sẽ không bạc đãi đối với những ai có lòng trung thành với hắn.
Đưa tiễn Lục Nguyên Sướng rời đi khi sắc trời vẫn còn sớm, vậy nhưng ba người Lục gia đều không có tâm trạng trở về nghỉ ngơi tiếp. Cố Tiểu Phù vẫn ôm lấy Tiểu Cửu, biểu hiện của nàng lúc này có chút dại ra. Dương Vinh cùng Trân nương cũng chìm đắm ở trong biệt ly sầu não với người thân mà yên lặng không nói gì.
Sáng nay Tiểu Cửu cũng đi đưa tiễn Lục Nguyên Sướng, vì không muốn chia xa nên nó vẫn ôm lấy Lục Nguyên Sướng không tha. Lục Nguyên Sướng đã nhẫn tâm đạp nó một cước, điều này làm cho Tiểu Cửu đến bây giờ vẫn còn rất thương tâm. Có điều hiện nay nó được ngồi ở trong lòng Cố Tiểu Phù, bồi tiếp mẹ như vậy cũng làm cho nó dễ chịu hơn rất nhiều.
Người một nhà cứ ngồi ở bên trong phòng khách như vậy cho đến tận hừng đông. Dương Vinh thấy canh giờ cũng đã được rồi, nên muốn mang theo Trân nương đi mở cửa hàng. Hắn muốn cho Cố Tiểu Phù ở lại trong nhà để nghỉ ngơi. Nhưng mà làm thế nào Cố Tiểu Phù cũng không chịu, nàng muốn được cùng bọn họ cùng đi làm. Ai ngờ nàng vừa đứng lên một chút thì chợt cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Đầu váng mắt hoa, cũng còn may là còn có Trân nương tay mắt lanh lẹ đưa tay đỡ lấy.
"Phù nương, ngươi bị làm sao vậy?" Trân nương lo lắng hỏi, bởi vì lúc này cái nàng nhìn thấy là sắc mặt của Cố Tiểu Phù đang dần dần mất đi màu máu, hoàn toàn trở nên trắng bệch.
"Đại tẩu, ta không sao." Cố Tiểu Phù vô lực nói, nàng để mặc cho Trân nương đỡ mình ngồi xuống.
Trân nương đỡ lấy Cố Tiểu Phù, hướng về chỗ ngồi mà đi tới. Khi nàng thấy trên ghế có chút vết máu liền vội vàng nhìn phía sau Cố Tiểu Phù. Lúc này nàng phát hiện trên quần, phần hạ thể của Cố Tiểu Phù bị máu tươi nhiễm ra lấm ta lấm tấm.
"Đại lang, nhanh đi xin mời lang trung. Phù nương đã bị chảy máu. Nhanh lên!" Trân nương thấy thế trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Trước đây cũng đã biết thân thể của Cố Tiểu Phù không bảo đảm cho việc có thai, mà bây giờ lại vừa mang thai đã thấy huyết thì sợ là hài tử sẽ không trụ nổi!
Dương Vinh cũng đã nhìn ra tình huống này. Hắn gấp đến độ mặt đều biến sắc, không nói một lời nào đã quay đầu một đường chạy đi mời lang trung đến. Lục Nguyên Sướng vừa mới đi, hắn cũng không thể để cho Lục Nguyên Sướng mất đi đứa bé đầu lòng này được. Nói không chừng, đứa bé này có lẽ còn là hương hỏa duy nhất của Lục gia.
Trân nương đỡ Cố Tiểu Phù trở về phòng, giúp nàng thay đổi y phục sạch sẽ, nấu nước đường đỏ cho nàng uống. Khi thấy sắc mặt Cố Tiểu Phù hòa hoãn lại một chút mới lo lắng hỏi: "Phù nương, có đau bụng không?"
"Đại tẩu yên tâm, không đau."
Làm sao Cố Tiểu Phù lại không đau được đây. Bụng dưới như bị ai đó nắm lấy mà kéo xuống vậy, phía dưới thân thể lại còn đang không ngừng chảy máu. Nàng không nói cho Lục Nguyên Sướng biết về chuyện hài tử, một là không cách nào nói ra khỏi miệng, hai là Lục Nguyên Sướng sẽ phải đi ngay, vì thế mà nàng không muốn cho Lục Nguyên Sướng lại có thêm chuyện phải phiền lòng. Vốn ban đầu nàng đã có dự định, đợi cho người kia đi rồi, mình sẽ uống chén thuốc đem hài tử tẩy sạch rồi quên đi. Dù sao cũng tốt hơn là khi Lục Nguyên Sướng trở về gặp hài tử rồi trong lòng lại không thoải mái. Nhưng hiện tại nàng cảm giác được hài tử đang chầm chậm bỏ đi, trong lòng lại có biết bao không muốn.
Trân nương thấy Cố Tiểu Phù đau đến cả người đều co quắp lại thì gấp đến độ xoay quanh. Nếu như hài tử không còn, nàng làm sao mà gặp lại Lục Nguyên Sướng đây? May mà Dương Vinh cũng đã mang theo lang trung đúng lúc chạy tới. Vẫn là cái lang trung trong thành Lâm Xuyên ngày nào kia.
Lang trung vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tiểu Phù liền cảm thấy có chuyện không ổn. Hắn vội vàng bắt mạch, sau đó lại hỏi Trân nương một vài vấn đề. Tiếp đó cũng không kịp nhớ đến chuyện giữ lễ, hắn kéo cái chăn đang che phủ trên người Cố Tiểu Phù ra, giật lấy kim châm châm vào huyệt cầm máu.
Cố Tiểu Phù đã đau đến mất đi tri giác, chỉ cảm giác cả thân mình chìm vào một vùng không gian đen kịt một màu, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng bên tai của nàng lại không ngừng truyền đến từng trận tiếng gào khóc của hài tử, mỗi một tiếng gào khóc này đều đánh vào trong lòng nàng, làm cho nàng đau đớn đến nỗi không thể tự kiềm chế. Dần dần, tiếng khóc biến mất, một lát sau lại là tiếng cười của hài tử, lanh lảnh, hoạt bát, non nớt, tràn ngập trong tâm hồn của nàng khiến cho nàng không muốn rời xa. Trái tim của Cố Tiểu Phù vẫn còn đang đau đớn nhưng nghe được tiếng cười kia liền lập tức liền trở nên mềm nhũn. Nàng không ngừng tìm kiếm hài tử, nhưng là xung quanh lại vẫn tối sầm làm cho nàng không thể tìm được đường ra.
"Tiên sinh, thế nào rồi?" Trân nương thấy lang trung dùng kim châm xong rồi liền lo lắng hỏi.
"Vẫn