Giữa Phần Thành và Lâm Biên không tính xa cũng không tính là gần. Nếu như phải đi bộ thì sẽ mất khoảng chừng trên dưới hai mươi ngày. Nhưng Vương Siêu mang theo tinh binh của hắn với một người hai ngựa, đi cả ngày lẫn đêm thì chỉ mất ngăn ngắn ba ngày đã chạy tới được thành Lâm Biên.
Suốt chặng đường này hai chân của Lục Nguyên Sướng thật đúng là phải ăn đại khổ. Phải nhớ là nàng tốt xấu gì cũng vẫn là một cái tiểu địa chủ, từ nhỏ tuy không thể nói là đã được cơm ngon áo đẹp, nhưng đều là áo cơm vô lo. Chuyến đi của nàng tới Phần Thành thì mỗi ngày cũng chỉ là đi thong thả, rất là tự tại. Nhưng với ba ngày ba đêm này, nàng không được chợp mắt, không được ngừng nghỉ đã đành, thời gian phải cưỡi trên lưng ngựa bị xóc nảy, cả người đau nhức cũng chưa cần nói đến. Cái đáng nói nhất chính là bắp đùi bên trong của nàng bị mài đến rách da, do nàng cứ phải ôm sát lưng ngựa để không bị rơi xuống đất, vết thương luôn bị cọ xát vào yên ngựa đã làm cho nàng đau đến thấu tim.
Cưỡi ngựa không phải là sở trường của Lục Nguyên Sướng. Ngựa vốn là con vật rất quý trọng, làm sao mà các nhà bình dân bách tính lại có khả năng dưỡng nổi? Lần trước ra tay cứu Vương Mẫn là Lục Nguyên Sướng ỷ vào võ nghệ của mình rất tốt mà cố gắng chống đỡ thôi. Chỉ đến khi đến Phần Thành, chính thức vào trong quân, nàng mới bắt đầu tập cưỡi ngựa. Vương Siêu mang theo thân binh, đều là những tinh binh đã được hắn cho tuyển chọn tỉ mỉ. Đại thể là tuỳ tùng của Vương Siêu khi ở trên chiến trường sẽ phải ra tay chém giết, nên việc cưỡi ngựa cũng phải là hết sức thuần thục. Hàng ngày Lục Nguyên Sướng đi theo đám người kia giục ngựa lao nhanh mới thấy rõ ràng là mình cùng với bọn họ có sự chênh lệch rất lớn. Nếu là ở trên mặt đất, dựa vào võ nghệ của mình, lấy một chọi một thì với nàng sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu phải ở trên lưng ngựa, việc thắng bại đối với nàng mà nói, lại là chuyện rất khó dự đoán.
Có điều tính cách của Lục Nguyên Sướng vốn rất kiên cường, nên nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Cho dù có bị rơi xuống cuối đoàn quân thì nàng cũng sẽ dùng hết khả năng mà ra sức đuổi theo. Cho đến khi nàng nhìn thấy cửa nam của thành Lâm Biên thì cả người mới được nới lỏng. Chỉ đáng thương cho cái bắp đùi trắng nõn nà kia của nàng a, lúc này tất nhiên là đã thành máu thịt be bét rồi.
Ngay vào lúc Lục Nguyên Sướng đang vui mừng vì sẽ bảo vệ được bắp đùi của mình thì cả người Vương Siêu lại tỏ ra hết sức căng thẳng. Hắn nhìn thấy binh sĩ trên đầu tường vung tín hiệu cờ, trong lòng không khỏi có chút trầm xuống. Bọn họ tới thật không đúng lúc, hiện tại ở chính diện cửa bắc đang xảy ra ác chiến!
Mưu lược của Vương Siêu tuy không thật xuất sắc, nhưng lòng gan dạ của hắn lại hơn người. Hắn không ngay lập tức mang binh vào thành, mà là quyết đoán mang theo một trăm thân binh của mình, rẽ vào con đường nhỏ đi về phía tây. Từ đó hắn lén lút mò đến cửa bắc, dựa vào sự che chắn của công sự mà quan sát chiến trường.
Vì đã bị tổn thất nhiều viên đại tướng, Tống Đại tướng quân đã không còn mạo hiểm đưa quân ra khỏi thành nghênh chiến, mà hắn cố bảo toàn quân, tận lực sử dụng ưu thế phòng thủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên Sướng được nhìn thấy cảnh giao chiến với một khoảng cách gần đến như vậy, trong lòng nàng không khỏi dâng trào nhiệt huyết. Quân đội hai bên ngươi công ta thủ, tình hình trận chiến dị thường kịch liệt. Nàng nhìn thấy binh sĩ Nhung Địch dường như không sợ chết, từng tốp từng tốp bị ngã xuống, lại từng tốp từng tốp anh dũng tiến về phía trước. Từ trên tường thành không ngừng có mũi tên, dầu hỏa, khúc gỗ, hòn đá lao xuống rơi vào trên người binh sĩ Nhung Địch. Bọn họ hoặc bị thiêu chết, hoặc ngã ra rơi xuống, hoặc bị mũi tên bắn trúng, nhưng trong mắt lại không hề có chút nào tỏ ra sợ hãi. Hễ nghe thấy bên tai tiếng trống trận thúc dục xung phong, con mắt liền đỏ rực nhìn chằm chằm về phía cửa thành.
Trong lúc chiến trận xảy ra, tường thành đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng người Nhung Địch không hề có dấu hiệu đình chỉ tiến công. Từ phía xa xa nhìn lại, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy bên dưới vương kỳ của Nhung Địch có một người trẻ tuổi đang dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn tất cả những thứ này. Hắn xem ra chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt là hàm râu quai nón ngắn, đầu mang vương miện Khả Hãn, chiếc roi ngựa trên tay không ngừng thúc dục, tựa hồ hắn căn bản không thèm để ý binh lính là sống hay chết.
Hắn chính là Har Cáp Đạo!
Đối với Har Cáp Đạo, bên này Đại Chu hiểu biết về hắn không nhiều, một ít tin tức thu được về hắn là do thám báo thu thập được gần đây nhất.
Vốn ban đầu Har Cáp Đạo cũng chỉ là một tiểu lãnh chúa, nhưng không biết đã dùng biện pháp gì mà bốn năm trước hắn đã cướp đoạt được vị trí Khả Hãn của đường ca. Sau đó dựa vào ưu thế huyết thống cùng với việc tự mình huấn luyện ra một đội tinh binh, hắn đã không ngừng thảo phạt chiếm đoạt đối với các bộ lạc nhược tiểu ở xung quanh. Chỉ sau mấy năm đã nhảy lên một cái trở thành dê đầu đàn có thực lực nhất bên trong Nhung Địch. Hiện nay tất cả các bộ lạc của Nhung Địch bề ngoài đều đã tỏ ra thuần phục đối với hắn. Mà lần này quy mô tiến công của Nhung Địch đối với Đại Chu so với ngày xưa là tuyệt đối không giống. Bọn họ đã không còn là chỉ cần cướp được một chút lương thực cùng nữ nhân là đã thỏa mãn, mà bọn họ còn có ý định xua quân xuôi về phương nam, chiếm lấy Đại Chu!
Khi đêm xuống, Nhung Địch đánh lâu vẫn không thắng, bị tử thương nặng nề Har Cáp Đạo mới cho nổi hiệu lệnh thu binh, mang theo cả đám người lùi ra tới hai mươi dặm về nơi đóng trại.
Vương Siêu thấy hai bên đều thu binh liền dẫn người từ cửa tây tiến vào. Khi đám thân quân chậm rãi tiến lên trên đường phố, Lục Nguyên Sướng kinh ngạc với việc binh sĩ Đại Chu lại không vì chuyện đánh lui quân địch mà vui sướng. Hai bên đường phố nhiều nhất chính là thương binh được người ta khiêng xuống đặt ở đó, trong thành tràn ngập áp lực nặng nề, tựa hồ chỉ cần bị đánh thêm một trượng, là Đại Chu sẽ bị thua.
Vì thành Lâm Biên trực diện với Nhung Địch, nên từ mười mấy năm trước đây, bách họ đã lục tục rời đi khỏi nơi đây xuôi về phương nam với mong muốn có thể sinh tồn. Cho tới hôm nay, thành Lâm Biên chỉ còn có lính thú vùng biên trọng trấn, vì vậy mà trong thành chỉ thấy binh sĩ, không gặp bách tính. Trong khoảng thời gian đình chiến, binh sĩ nơi đây sẽ vừa phải thao luyện lại vừa như nông hộ bình thường mà canh tác. Khi chiến sự xảy ra, các binh sĩ sẽ lại ném đi cái cuốc, cầm lấy vũ khí để hộ nhân vệ quốc.
Lục Nguyên Sướng làm tuỳ tùng cho Vương Siêu đi đến phủ Đại tướng quân rồi cùng đám thân quân đi vào trong doanh trại để nghỉ ngơi. Còn Vương Siêu thì lại phải vào phủ bái kiến Tống Đại tướng quân, trao đổi với nhau về tin tình báo quân sự.
"Lão đại, mệt mỏi lắm phải không?" Trương Thành thấy Lục Nguyên Sướng đứng ngẩn người ra liền hỏi thăm. Suốt cả chặng đường hành quân, tứ đại Kim Cương đối với người lính mới là Lục Nguyên Sướng vẫn khá là chăm sóc.
"Ta không sao. Các ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Nguyên Sướng bình thản nói.
Trương Thành thấy nàng như vậy liền đi ra ngoài múc nước để cho Lục Nguyên Sướng tắm rửa. Hôm nay cái tràng huyết chiến kia khá là lừng lẫy. Lục Nguyên Sướng là một một tân binh, lần đầu nhìn thấy tình cảnh như vậy hẳn là sẽ khó tránh khỏi một chút không thích ứng. Lúc còn ở trên chiến trường Trương Thành đã cố ý không cùng Lục Nguyên Sướng nhiều lời, bởi hắn muốn để cho người này có không gian tự mình điều chỉnh.
Lục Nguyên Sướng xác thực không có chút nào thích ứng. Từng cái từng cái mạng người nhanh chóng ngã xuống như vậy, mặc kệ là Đại Chu hay là Nhung Địch cũng đều làm cho nàng khổ sở. Những tiểu binh này chỉ biết nghe theo quân lệnh, dâng lên sinh mệnh thanh xuân của mình, mà bản thân sau khi chết lại không được người ta nhớ tới. Lục Nguyên Sướng thật sâu cảm nhận được, ở trên chiến trường, mạng người là cỡ nào bé nhỏ, bé nhỏ đến mức không đáng kể.
Đương nhiên, trong lòng nàng cũng không thiếu sự nghi hoặc đối với phản ứng của Har Cáp Đạo, đối với phản ứng của binh sĩ Đại Chu. Tất cả đều làm cho những băn khoăn trong lòng nàng bị tăng lên gấp bội. Có điều vì bản thân chưa từng một lần trải qua chiến trận, nên nàng đành chỉ biết đem những nghi vấn đó đè nén xuống, chờ cho tương lai có thêm nhiều hiểu biết hơn rồi sẽ lại tính toán tiếp.
Mấy ngày nay, vì hài tử trong bụng mà Cố Tiểu Phù đối với lang trung nói gì nghe nấy. Bảo uống thuốc nàng liền uống thuốc, bảo nàng nằm liền không dám tùy ý đứng dậy. Cứ như vậy điều dưỡng cho tới khi được nửa tháng, lang trung mới cho phép nàng đi lại một chút bên trong khu nhà nhỏ cho thông khí.
"Phù nương, sao ngươi lại đứng dậy?" Tựa như những ngày trước đây, sau