"Mua chỉ thêu hả?"
Dư Chu ngạc nhiên hỏi, thầm nghĩ không lẽ Cẩm Xuyên còn biết thêu thùa sao?
"Đúng vậy, ta muốn thêu một số thứ mang đi bán.
"
Cẩm Xuyên mím môi gật nhẹ đầu một cái.
"Ngươi vậy mà còn biết thêu thùa sao!!!?"
Dư Chu kinh ngạc thốt lên, nói thật dù đã xuyên qua được vài ngày, tuy rằng trong lòng hắn ý thức được sự tồn tại của ca nhi là không giống với nam nhân, thế nhưng về phương diện tình cảm vẫn khó lòng tách biệt giống như sự khác biệt giữa nam và nữ, có thể hoàn toàn tách biệt từ trong tiềm thức mà ra.
Đối với ca nhi hắn sẽ vô thức phân loại giới tính này giống như nam tử.
"Là nương dạy ta.
"
Cẩm Xuyên nhớ đến chuyện cũ, đôi mắt lại ảm đạm đi một chút.
Dư Chu nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Cẩm Xuyên đột nhiên sa sút giảm xuống, nhưng loại chuyện này cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành lựa chọn chuyển hướng sự chú ý của cậu qua chuyện khác.
Vậy nên hắn lấy hai mươi văn tiền từ trong túi vải mà Trần thẩm mới đưa chuyển qua cho Cẩm Xuyên:
"Cho ngươi, hai mươi đồng đó.
"
Trải qua vài ngày tiếp xúc, Cẩm Xuyên có thể khẳng định rằng trong nhà Dư Chu không có tiền, hai mươi văn tiền này đối với cậu của quá khứ hay với nhà Trần thẩm cách vách mà nói đều không tính là nhiều.
Nhưng đối với Dư Chu lại là số tiền mà hắn phải vất vả nguyên một ngày trời mới có thể kiếm được, vậy nên khi hắn cứ vậy liền đưa cho cậu vay, ngược lại đến lượt Cẩm Xuyên có chút ngỡ ngàng, nhất thời quên mất cả việc phải đưa tay ra nhận.
Dư Chu buồn cười lắc lắc đầu, đặt tiền đồng lên trên đống vải nhỏ trong rổ tre bên cạnh Cẩm Xuyên,
"Không phải ngươi muốn mượn tiền hay sao, sao đến lúc đưa thì lại không chịu nhận.
"
"Ta! " Vành mắt Cẩm Xuyên lại có chút nóng lên, cậu ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Dư Chu nói,
"Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi trong khoảng thời gian sớm nhất.
"
"Ừ, ta tin tưởng ngươi,"
Dư Chu gật đầu đồng ý,
"Vậy ngày mai có muốn cùng đi lên trấn trên không?"
"Cùng đi.
"
Nhận được đáp án chính xác của cậu xong Dư Chu liền đi trở về phòng.
Cẩm Xuyên cúi thấp đầu ngồi ở bên ngoài cửa, vành mắt đẫm lệ nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên cao.
Cậu nhớ đến những ngày tháng bị phụ thân mình cấm túc nhốt ở nơi hậu viện, khi ấy nương không quản phiền phức dạy cậu cầm kì thi họa còn có những công việc nữ công gia chánh nữa, nương nói tương lai nếu có thể rời khỏi căn nhà này, những thứ này đều là thứ có lợi đối với cậu.
Những lời nương cậu nói quả nhiên đều đúng hết cả.
Còn một chuyện chính là Cẩm Xuyên cảm thấy hiện tại cậu có thể tự tin phản bác lại những gì mà kế mẫu đã nói, những chuyện tốt đẹp sao có khả năng xảy ra trên người của loại người như cậu cơ chứ? Từ sau khi rời khỏi căn nhà đó, những chuyện cậu gặp phải trong mấy ngày nay đều là những chuyện tốt đẹp cả.
Ngày hôm sau trong lúc đi lên trấn, phụ tử Trần gia thấy theo sau Dư Chu còn có thêm một người là Cẩm Xuyên nữa đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, nhưng hai người đều không nói gì cả, ngay cả một người vẫn luôn nói nhiều như Trần Phong cũng chỉ hướng về phía Cẩm Xuyên gật đầu coi như lời chào hỏi, sau đó liền tự giác giữ khoảng cách với cậu.
Mấy ngày nay Dư Chu đều đi làm công cùng với Trần Phong nên có thể phần nào hiểu rõ tính cách của anh ta.
Thấy anh ta im lặng không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào đi đường liền cảm thấy có hơi khác lạ.
Sau khi hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra liền không khỏi bật cười thành tiếng, bước nhanh đến bên cạnh Trần Phong, mỉm cười nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi cần thiết phải có dáng vẻ như vậy không?"
"Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống như ngươi sao?"
Trần Phong liếc trắng mắt khinh thường nói, khổ nỗi cứng rắn không tới ba giây lại mềm giọng nói,
"Cậu ta thế nhưng là ca nhi đấy!"
Dư Chu có chút bất lực nói:
"Ca nhi thì làm sao nào, không phải là người chắc?"
"Ngoại trừ nương với đại nương hai người ra, ta đều không mấy tiếp xúc với những nữ tử khác,"
Trần Phong có chút ngượng ngùng nói,
"Huống chi là ca nhi.
"
Dư Chu thấy mặc dù anh ta né tránh Cẩm Xuyên nhưng trong lời nói và hành vi đều không có chỗ nào không thỏa đáng, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu rõ, hành vi này của anh ta cũng giống như đám nam sinh mới lớn trốn tránh nữ sinh cùng tuổi vậy, vừa không có ác ý, cũng không có những suy nghĩ không nên có.
Chỉ có điều những người có hành vi như vậy đa số đều là người có tính cách hướng nội, Dư Chu không ngờ rằng một người bình thường nói nhiều như Trần Phong cũng sẽ như vậy.
Nhà hai người ở ngay sát vách, dù ít dù nhiều cũng sẽ có lúc cần tiếp xúc nói chuyện, không lẽ còn có thể im lặng suốt được sao?
Dư Chu cố gắng hết sức đặt mình vào trong suy nghĩ của Trần Phong, sau đó mới nói:
"Nếu không ngươi đổi cách nghĩ thử xem, dù sao thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ phải gả cho người khác, huống hồ người đó chắc chắn sẽ không phải là ngươi, ngươi cứ coi cậu ấy như những thẩm thẩm; tẩu tử cùng thôn mà đối xử không phải là được rồi sao.
"
Lúc nói ra chưa có cảm giác gì, đến khi nói xong Dư Chu mới hận không thể lấy tay che kín mặt, hắn đây là đang so sánh kiểu gì vậy trời, quả nhiên là không cách nào đặt mình vào vị trí đó được, lại vội vàng nói:
"Mấy lời ta nói vừa rồi ngươi cứ coi như không ghe thấy đi.
"
"Không,"
Trần Phong giống như nhận thức được điều gì đó, nhìn chằm chằm Dư Chu trong chốc lát, tiếp tục nói,
"Ta cảm thấy lời ngươi nói rất có lý.
"
Dư Chu:! !
Hắn muốn hỏi Trần Phong ánh mắt vừa rồi anh ta nhìn hắn là có ý gì, nói chung nhất định là không có ý tốt gì.
Hiện tại hắn thực hận sao vừa nãy não mình lại bị chập mạch như thế, sao phải nói ra mấy lời đó chứ.
"Hai đứa đi nhanh như thế làm cái gì?"
Trần thúc ở phía sau lớn tiếng hỏi,
"Hôm nay đi lên trấn không có mấy việc, không cần phải đi gấp như vậy làm gì.
"
Nghe Trần thúc nói xong Dư Chu mới phát hiện vừa rồi hắn với Trần Phong lầm bầm nói chuyện với nhau, bất giác đi về phía trước cách Trần thúc và Cẩm Xuyên một khoảng khá xa.
Thấy vậy hắn liền dừng tại chỗ đợi hai người đi tới.
Không bao lâu sau Trần thúc và Cẩm Xuyên cũng đã đuổi tới nơi, lần này Dư Chu và Trần Phong cũng tự giác đi chậm lại.
Không biết có phải Trần Phong thực sự chấp nhận với mấy lời ngụy biện vừa rồi của Dư Chu hay không, vẻ mặt cũng không còn mất tự nhiên như vừa rồi nữa, đã bắt đầu nói nhiều hơn,
"Dư Chu này, chút nữa ngươi muốn trực tiếp đi tới tiệm sách sao? Ta cùng cha muốn đi một chuyến đến tiệm thợ rèn, không cùng phương hướng với ngươi, đợi sau khi tới trấn trên thì tách ra mà đi.
"
"Được.
"
Dư Chu không có ý kiến, một cái trấn thì cũng chỉ lớn bấy nhiêu, sau khi đến nơi chỉ cần biết bản thân phải đi hướng nào liền có thể dễ dàng tìm được nơi cần tìm, hắn cũng không phải tiểu hài tử, còn cần phải có người đi cùng.
Vì vậy thuận miệng hỏi,
"Hai người đi đặt làm dụng cụ làm ruộng hả?"
"Ừ, đã làm xong rồi,"
Nói tới chuyện này trên mặt Trần Phong lộ ra nụ cười đắc ý,
"Một bộ cày cùng với bừa, không phải sắp đến lúc gieo mạ rồi sao, giờ lấy về vừa đúng lúc có thể dùng tới.
"
Từ biểu cảm của anh ta Dư Chu có thể dễ dàng hiểu được đây là một chuyện lớn đối với một hộ nhà nông bình thường, vậy nên mỉm cười đáp lại:
"Vậy thì tốt.
"
Trần thúc hỏi:
"Chu tiểu tử này, năm nay ngươi tính trồng hết cả hai khối ruộng nước hay vẫn chỉ trồng một khối như mọi năm?"
"Trồng hết đi.
"
Trước đó Dư Chu đã nghe Trần Phong nói qua nhà hắn có tất cả bao nhiêu ruộng đất, nghe nói vị trí của hai khối ruộng nước kia đều khá tốt, có điều không lớn lắm, gộp vào cũng chỉ khoảng một mẫu ba mà thôi.
Chút ruộng này dùng để trồng lúa nước Dư Chu cũng không cần lo bản thân sẽ quá bận rộn, chỉ lo lắng đến lúc thu hoạch sẽ không đủ ăn.
"Được, vậy thì vẫn như mấy năm trước đi, ta giúp ngươi gieo đủ mạ để trồng.
"
Trần thúc nói.
Mấy việc cấy lúa, cắt lúa thu hoạch thì Dư Chu đều biết, nhưng đúng là không biết cách gieo mạ, có thể nói rằng