"Không phải là phu lang!"
Dựa vào hiểu biết mấy ngày nay cùng với những lần phổ biến kiến thức của Trần Phong, Dư Chu đã hiểu được từ phu lang có nghĩa là gì, nghe vậy hắn tất nhiên không thể im lặng không nói gì, bằng không chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận qua hệ giữa mình và Cẩm Xuyên.
Hắn thì không có vấn đề gì, thế nhưng Cẩm Xuyên thì không giống vậy, từ phản ứng của Phương ca nhi khi biết hắn giúp Cẩm Xuyên cởi ngoại bào trong ngày đầu tiên xuyên qua đây thì hắn liền có thể nhìn ra được danh tiếng của ca nhi ở đây quan trọng như thế nào.
Nói xong hắn liếc nhanh qua Cẩm Xuyên một cái, thấy biểu cảm của Cẩm Xuyên có điểm khác lạ, nhưng không có dấu hiệu tức giận làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải do hắn nhìn nhầm hay không, dường như vành tai Cẩm Xuyên còn có chút đỏ ửng.
Dư Chu có hơi sầu lo, hắn sợ nếu cứ tiếp tục bị hiểu lầm thêm nữa, đến lúc đó hắn không chịu trách nhiệm với Cẩm Xuyên liền nói không qua.
Hỏa kế cho rằng ca nhi đi theo phía sau lưng Dư Chu là phu lang của hắn không chỉ bởi vì hai người họ một người là nam tử một người là ca nhi mà lại cùng đi tới nơi này, còn bởi vì khoảng cách giữa hai người khi cùng đi trên đường, và ánh mắt trao đổi qua lại ngẫu nhiên giữa hai người họ nữa, đều là cơ sở cho sự phán đoán của cậu ta.
Kết quả Dư Chu vậy mà nói không phải, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Có điều từ năm mười tuổi hắn đã bắt đầu làm hỏa kế cho tiệm sách rồi, từng gặp gỡ đón tiếp nhiều loại người khác nhau vậy nên khả năng ứng biến khá là nhanh nhạy, sau khi Dư Chu nói không phải hắn liền lập tức sửa lời nói:
"Vậy hai vị đi thong thả.
"
Sau khi rời khỏi tiệm sách Dư Chu liền nhớ tới ánh mắt của hỏa kế lúc nãy, suy nghĩ một hồi liền vờ như do người đi lại trên đường phố quá nhiều, cố ý tụt phía sau một bước, không cùng đi song song với Cẩm Xuyên nữa.
Cẩm Xuyên cũng lập tức phát hiện ra được, trong lòng cậu liền có hơi chùng xuống.
Cậu! không thích Dư Chu giữ khoảnh cách như vậy với mình.
Bắt đầu từ giây phút nghe thấy Dư Chu nói muốn đem hôn thư trả lại cho người ta ngày hôm qua, những ý nghĩ mà cậu từng cố gắng quên đi trước đây lại một lần nữa nhen nhóm trong lòng, đồng thời còn có xu thế bén rễ nảy mầm một cách nhanh chóng, càng ngày càng khó kiềm chế.
Cậu có thể nhìn ra được hiện tại Dư Chu không có ý gì với mình, nhưng cũng hiểu rõ rằng Dư Chu không có ghét cậu, như vậy là đủ rồi, dù sao thì phần lớn thời gian hai người đều ở cùng một chỗ với nhau, Cẩm Xuyên tin tưởng rằng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, đến một ngày chuyện của hai người sẽ có thể đơm hoa kết trái.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết đó là Dư Chu không có ý định né tránh cậu.
Cậu rũ mắt trầm tư suy nghĩ một lúc liền có được biện pháp.
Đến đoạn đường có khá nhiều người qua lại, Cẩm Xuyên nhắm chuẩn một ca nhi đang cúi thấp đầu đi về phía này, đợi đến khi cả hai chuẩn bị đến gần thì Cẩm Xuyên nghiêng đầu qua bắt chuyện với Dư Chu.
Một người không chú ý nhìn đường, một người cố ý gây chuyện, quả nhiên không bao lâu cả hai liền va phải nhau.
Trừ những lần đi cổ trấn ở những khu du lịch mà nói, đây là lần đầu tiên Dư Chu đến thăm quan đi dạo trong một trấn cổ theo đúng nghĩa, trên đường đi ngoài việc không ngừng nhắc nhở bản thân cần phải giữ khoảng cách với Cẩm Xuyên ra, ánh mắt hắn vẫn luôn bị những đồ vật cùng phong cảnh bốn xung quanh đường hấp đẫn, căn bản là không thấy được Cẩm Xuyên va phải người bên cạnh như thế nào.
Khi hắn nghe thấy âm thanh và nhìn sang thì Cẩm Xuyên cùng với ca nhi va phải nọ đã tách nhau ra, cả hai đang nói lời xin lỗi với nhau.
Dư Chu đợi hai người họ nói xong liền nhường cho Cẩm Xuyên đi về phía bên đường có ít người qua lại hơn, hắn nhỏ giọng nói,
"Sao đi đường lại không chú ý thế?"
Cẩm Xuyên có chuẩn bị từ trước tất nhiên sẽ không bị hỏi cho lung túng không đáp được lời rồi,
"Vừa rồi ta chỉ muốn nhìn xem xung quanh có nơi nào bán chỉ thêu hay không mà thôi.
"
"Ngươi muốn mua chỉ thêu sao?"
Ca nhi vừa rồi bị Cẩm Xuyên đụng phải còn chưa đi xa, sau khi nghe thấy cậu nói liền vươn tay chỉ về hướng bên phải ở phía trước,
"Từ nơi đó đi qua, tại ngay lối rẽ liền có một tiệm vải.
"
"Cảm ơn.
"
Người vừa rồi mặc dù chỉ bị Cẩm Xuyên đụng nhẹ phải, thế nhưng cũng là do cậu cố ý mới tạo thành, vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy áy náy lại nghe thấy người đó nhiệt tình chỉ đường cho mình thì càng thêm xấu hổ, vì vậy cậu lại nói lời xin lỗi thêm một lần nữa,
"Vừa rồi thật sự rất xin lỗi.
"
"Không có chuyện gì.
"
Ca nhi nọ mỉm cười với Cẩm Xuyên một cái mới xoay người rời đi.
Đoạn đường sau đó Cẩm Xuyên liền bị Dư Chu sắp xếp cho đi sát mép ngoài, không còn một trước một sau cách nhau một khoảng nữa.
Con đường cũng chỉ rộng có như vậy, Dư Chu lại không thể nghênh ngang đi ở giữa đường, vậy nên khoảng cách giữa hai người dù có muốn kéo dãn ra cũng chỉ có thể cách nhau một khoảng chút xíu như cũ.
Cẩm Xuyên nhìn kết quả này trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Sau khi biết được vị trí cụ thể của tiệm vải hai người rất nhanh đã có thể tìm đến nơi.
Dư Chu hoàn toàn không có hiểu biết gì về mấy thứ kim chỉ khâu vá này, cho nên học dáng vẻ mới rồi Cẩm Xuyên cùng hắn đi tới thư viện, chỉ đi theo sau bên người cậu chứ không nói gì.
Sau khi chủ tiệm biết họ đến để mua chỉ thêu liền dẫn hai người đến bên quầy, sau đó bưng ra một chiếc khay bên trong chứa đầy các loại chỉ thêu khác nhau hỏi Cẩm Xuyên:
"Khách quan nhìn xem cần dùng những màu nào trong đây?"
Cẩm Xuyên nhặt một đoạn chỉ lên khẽ xoắn vê một chút, sau đó lại kiểm tra độ dày mảnh của sợi rồi mới chỉ vào vài màu trong đó hỏi:
"Mấy loại này mỗi cuộn bao nhiêu tiền?"
"Màu đỏ ba văn, màu vàng năm văn tiền! "
Chủ tiệm báo giá hết một lượt mấy loại mà Cẩm Xuyên vừa hỏi, lại nói thêm,
"Nếu ngài mỗi loại đều lấy một cuộn thì tính cho ngài tổng giá là mười chín văn tiền.
"
Cẩm Xuyên cũng không nói là muốn mua hay không, tiếp tục hỏi:
"Vậy còn kim thêu thì sao?"
Hôm qua lúc Trần đại nương cho cậu vải còn cho thêm chút chỉ dù và một cây kim, có điều cây kim kia khá lớn, chỉ thích hợp dùng để may y phục chăn mền các loại, chứ không dùng để thêu thùa được.
"Kim thêu là năm văn tiền.
"
Chủ tiệm nói.
Tiền kim cùng với chỉ thêu tổng cộng hết hai mươi bốn văn tiền, nhưng trên người Cẩm Xuyên lúc này chỉ có hai mươi văn tiền mới mượn được của Dư Chu ngày hôm qua, còn không biết chút nữa tiểu điếm có tặng kèm khung thêu hay không.
Cậu suy nghĩ một hồi lại chọn ra hai màu dùng khá ít hỏi:
"Hai màu này chỉ lấy nửa cuộn thì có bán không?"
Chủ tiệm vải mỉm cười lắc đầu,
"Thật có lỗi, chỉ thêu của tiệm chỉ bán theo cuộn, không tách bán lẻ.
"
"Ta hiểu rồi.
"
Cẩm Xuyên gật đầu, ánh mắt đánh giá qua lại đám chỉ thêu vài lần, đang suy nghĩ xem có thể bớt bỏ những loại nào.
Dư Chu thấy vẻ mặt do dự khó quyết của cậu liền có chút không đành lòng, bất quá cũng chỉ thêm vài văn tiền mà thôi, liền nói:
"Ta lại cho ngươi vay thêm mấy văn tiền nhé.
"
Cẩm Xuyên nhìn đống chỉ thêu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu thật lâu mới nói,
"Cảm ơn.
"
Sau đó quay qua nói với chủ tiệm:
"Mấy loại chỉ thêu này mỗi loại lấy một cuộn, lại mua thêm một cây kim thêu nữa, ngươi tặng ta một bộ khung thêu bốn tấc có được không.
"
Chủ tiệm do dự một lúc mới gật đầu đống ý,
"Được, lần sau nếu hết chỉ thêu rồi thì ngươi có thể đến chỗ ta mua.
"
Cẩm Xuyên đáp ứng, sau đó lại hỏi:
"Không biết tiệm này của ông chủ có nhận hà bao cùng với khăn tay thêu sẵn rồi không?"
Động tác lấy đồ của chủ tiệm hơi dừng lại một chút, tiệm này của ông ngoài bán vải cùng với các loại chỉ thêu ra xác thực còn bán y phục may sẵn nữa, mấy thứ như hà bao cùng với khăn tay cũng có thể nhận một ít, có điều!
Ông ta đánh giá Cẩm Xuyên một