Dư Chu soạt một tiếng bật ngồi dậy từ trên giường, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên cực độ nhìn chằm chằm về phía Cẩm Xuyên một hồi lâu mới từ từ nằm trở lại trước biểu cảm thong dong nhàn nhã của Cẩm Xuyên.
Chỉ có anh mắt là chưa từng rời khỏi Cẩm Xuyên dù chỉ một chút, qua hồi lâu hắn mới không thể tin được mà hỏi cậu: "Đệ...!không phải là đang muốn lừa ta chơi đấy chứ?"
"Lừa huynh làm cái gì," Cẩm Xuyên liếc mắt lườm Dư Chu một cái, "Kỳ công tử đã ở trong nhà chúng ta khoảng thời gian dài như vậy, từ mọi hành vi cử chỉ của cậu ấy lẽ nào huynh không phát hiện ra một chút nào hay sao?"
"Ta cứ nghĩ là do tính cách của cậu ta chính là như vậy mà thôi," Dư Chu nhỏ giọng nói, "Cao nhân ấy mà, kiểu gì chả phải có vài đặc điểm không giống người thường cơ chứ."
Hiện tại đã biết Kỳ Tô là ca nhi thì có nhiều chi tiết đã có thể hiểu rõ được rồi.
Chuyện rõ ràng nhất chính là Kỳ Tô cũng chẳng phải người kiêu ngạo khó gần gì, lúc hắn để hai huynh đệ Lý Hoài hộ tống cậu ta trở lại phủ thành tì Kỳ Tô đã phải cân nhắc trong chốc lát mới gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng là một ca nhi, nếu cậu ta tự mình mang theo người hầu đi trở lại phủ thành thì bất kể là tâm lý cảm nhận hay thực tế thân thể đều xác thực làm người ta cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
Những điều này Dư Chu coi như đã thông suốt, nhưng vẫn còn một vấn đề lớn nhất mà hắn chưa ngẫm ra được, "Vậy tại sao trên trán của cậu ta lại không có nốt ruồi son chứ?"
"Chắc là đã dùng thứ gì đó che đậy rồi," Cẩm Xuyên cũng không xác định lắm đáp, "Một đại phu có y thuật cao siêu như cậu ta hẳn là sẽ có những phương pháp thủ đoạn mà người thường như chúng ta không biết tới."
Dư Chu không rõ nốt ruổi son trên mi tâm của ca nhi nơi này được hình thành như thế nào, lại có phương pháp gì có thể giấu nó đi, thế nhưng hắn đã được thể nghiệm kĩ thuật trang điểm của một thế giới khác nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mỉm cười cảm thán: "A Khương cũng có người thích rồi nhỉ!"
Nếu thích hợp thì những lúc tụ họp về sau A Khương liền không cần dùng ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt nhìn bọn họ nữa rồi nhỉ.
Lại nghĩ tới tính cách của Đào Khương cùng với Kỳ Tô làm Dư Chu không khỏi bật cười thành tiếng,
"Không biết A Khương có biết chuyện vị Kỳ công tử này thật ra lại là một ca nhi không nữa."
"Huynh cảm thấy sao?" Cẩm Xuyên nhướng mày.
Dư Chu khó hiểu nói: "Chuyện này làm sao biết được chứ?"
"Ta nghĩ chắc hẳn cậu ta đã biết chuyện." Cẩm Xuyên tủm tỉm cười gian nhìn Dư Chu một cái, cuối cùng là dừng hẳn không nói thêm gì nữa.
Dư Chu lật người khóa chặt người dưới thân vào khoảng trống giữa cơ thể hắn với chiếc giường, nhướng mày nói:
"Sao ta cảm thấy trong lời nói của đệ còn cất giấu tầng ý nghĩa khác nữa vậy nhỉ."
"Vốn chính là vậy mà," Cẩm Xuyên không chút biến hóa, "Dù sao thì đâu phải ai cũng giống với phu quân đâu, đến ngay cả giới tính cũng không biết cách phân biệt."
Dư Chu:...
Hắn không dám nói câu rõ ràng là do Cẩm Xuyên quá nhạy bén đó chứ, hắn cũng chẳng thấy hai huynh đệ nhà Lý Hoài cùng với có người nào bên Trần gia nhìn ra được điều đó có được không.
Cẩm Xuyên nhân lúc hắn ngẩn người liền dùng sức đẩy nhẹ người bên trên một cái, sau khi đẩy người nằm trở lại trên giường rồi mới nói tiếp,
"Ngày mai Kỳ công tử phải rời đi rồi, chúng ta cùng nhau đi tiễn cậu ta một đoạn đường đi, thuận tiện đi lên trấn trên mua đồ cần dùng về."
Ý trong lời nói chính là mau đi ngủ sớm đi, ngày mai mới có tinh thần làm việc.
Dù sao cũng chẳng phải ngày một ngày hai là có thể chạy tới được phủ thành, chẳng bằng cứ nuôi dưỡng tinh thần no đủ rồi mới đối phó được với vất vả mệt nhọc trên đường đi, cho nên ngày hôm sau Kỳ Tô cùng với người hầu nhà mình ngủ đủ giấc rồi mới thức dậy.
Hai huynh đệ nhà họ Lý dậy sớm hơn so với mọi người một chút để cho ngựa ăn cỏ cùng với chuẩn bị đồ dùng cần thiết lúc lên đường.
Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng dậy khá sớm, lễ vật cho Kỳ Tô mang về phủ thành mấy ngày trước đó bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, chủ yếu là Cẩm Xuyên muốn làm một bữa sáng phong phú cùng làm chút điểm tâm ngon ngọt để Kỳ Tô mang theo ăn trên đường.
Dư Chu ẵm Thần Thần đi theo bên cạnh hỗ trợ, dưới nhà bếp bận rộn xong xuôi hắn lại gọi hai huynh đệ nhà Lý Hoài qua dặn dò chút chuyện trên đường đi, nhắc nhở hai người họ tới lúc đó nhớ chú ý an toàn cùng với tính riêng tư.
Dù sao hiện tại hai người Dư Chu đều đã biết Kỳ Tô là ca nhi, tất nhiên là chuyện tình trên các phương diện đều cần chú ý hơn nhiều.
Bất kể mọi người có lưu luyến không rời tới đâu thì đến khoảng giờ Tỵ xe ngựa vẫn là chầm chầm rời khỏi nơi đây.
Bên Trần gia chỉ để Tiểu Ngọc và Tiểu Quyên ở lại chăm sóc cho Trần đại nương, những người khác đều đi theo cùng một nhà Dư Chu tiễn Kỳ Tô tới trấn trên rồi mới dừng bước.
Kỳ Tô nhìn qua có vẻ khá lạnh nhạt thờ ơ, nhưng chỉ trong mấy ngày này lại có thể làm quen ở chung với Thần Thần không tồi.
Cậu vươn đầu từ bên trong xe ngựa ra nói lời từ biệt với mọi người, Thần Thần cũng vươn người nhào qua phía xe ngựa bên đó, còn may lần này là Dư Chu bế nhóc con, chứ đổi thành người có sức lực yếu một chút thì nói không chừng nhóc này đã được cạp đất luôn rồi.
Trên mặt Kỳ Tô cũng lộ ra biểu tình luyến tiếc không nỡ, nhìn Cẩm Xuyên một cái hỏi: "Đợi mọi người quay trở lại phủ thành thì ta có thể tới thăm Thần Thần không?"
"Tất nhiên là có thể rồi." Cẩm Xuyên mỉm cười nói, lòng thầm nghĩ không chỉ có thể tới thăm nom Thần Thần, chuyến này Kỳ Tô vất vả chạy từ phủ thành tới đây khám chữa bệnh cho Trần đại nương, đợi cả nhà họ quay lại phủ thành nhất định phải nói lời cảm ơn với Kỳ Tô thêm lần nữa.
Có điều trước khi xe ngựa rời đi, lời cậu nói ra lại khác biệt hoàn toàn: "Nhà chúng ta ở ngay đối diện với nhà của A Khương đấy, dễ tìm lắm."
Kỳ Tô nghe vậy liền có chút ngỡ ngàng, tiếp đó lại rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất gật đầu coi như câu trả lời.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa nữa mấy người Dư Chu mới đem xe ngựa chính mình ngồi tới trước cổng trấn gửi giữ, sau đó lại cùng nhau vào trong trấn mua thêm thật nhiều đồ mới quay trở về.
Mấy người Kỳ Tô đi được hai ngày thì lúa trên đồng cũng bắt đầu vào mùa thu hoạch, một mình Dư Chu bận không hết việc nên quyết định bỏ tiền mướn vài người trong thôn tới hỗ trợ, chỉ trong một ngày đã thu hoạch xong tất cả mang về nhà rồi.
Những thứ về sau thì không cần gấp gáp như vậy nữa, vài ngày sau hai huynh đệ Lý Hoài trở về liền có thể giúp đỡ thêm không ít việc.
Chưa tới một tháng thì số hoa màu cùng lương thực trong ruộng nhà Dư Chu đã được thu hoạch xong xuôi, những thứ không để lâu được cùng với những thứ xác định mang theo tới phủ thành đều được Dư Chu và Cẩm Xuyên lọc ra sắp xếp gọn gàng, nên bán đều bán hết mà cần mang đi thì đều để sẵn đó đợi ngày đi tới phủ thành liền mang theo sau, những thứ không thể mang tới phủ thành cũng không bán lấy tiền được liền tùy theo nhu cầu của mọi người mà tặng cho mấy người có quan hệ tốt với nhà hắn ở trong thôn.
Bắt đầu từ lúc thu hoạch xong lần này cho tới vụ thu kế tiếp thì chắc chắn Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không có cách nào trở về lo chuyện đồng áng cho nên mấy mẫu đất nhà hắn đều