Trong khoảng thời gian Kỳ Tô ở lại trong nhà Dư Chu ngoại trừ một ngày ba bữa cơm cùng với thời gian đi chuẩn bệnh cho Trần đại nương ra thì không khác gì một kẻ trong suốt, dù có không ở trong thư phòng mà ra bên ngoài ngồi thì cũng yên tĩnh không mấy khi nói chuyện, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng qua chơi đùa với Thần Thần mà thôi.
Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên nhìn thấu được tính cách của cậu ta cũng không miễn cưỡng cậu ta phải hòa mình vào với quần chúng, chỉ cần cơm nước mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị, đặc biết từ sau khi Cẩm Xuyên biết Kỳ Tô thích ăn điểm tâm ngọt liền làm đủ các loại điểm tâm khác nhau cho cậu ta thưởng thức.
Cũng xác thực như những gì Lý Hoài đã nói, Kỳ gia chính là thế gia hành nghề y mà y thuật của Kỳ Tô lại cực kì tốt, mới qua có hai ba ngày thì bệnh tình của Trần đại nương đã thuyên giảm không ít, những hôm không có gió to hay thời tiết lạnh thì sáng sớm và chiều tối bà đều có thể ra ngoài sân ngồi hóng gió khuây khỏa.
Bên ngoài rộng rãi mà thông thoáng, huống hồ Kỳ Tô cũng từng nói tình huống bệnh của đại nương có cho Thần Thần qua đó chơi cũng không cần lo lắng sẽ bị nhiễm bệnh khí, cho nên những lúc Trần đại nương ra khỏi phòng Cẩm Xuyên đều bế theo Thần Thần qua đó đi dạo và nói chuyện cùng với bà.
Còn về Dư Chu thì trong nhà đã không còn chuyện gì phải lo lắng nữa, hắn bắt đầu mang theo hai huynh đệ Lý Hoài ra ngoài ruộng thu hoạch hoa màu cùng lương thực về nhà.
Mặc dù nửa đầu năm hắn đều bận rộn cho việc thi cử, nhưng ruộng đất đồng áng trong nhà cũng chưa từng bị bỏ bê, những thứ thu hoạch về trong mấy ngày hôm nay mặc dù không có cách nào mang theo tới phủ thành nhưng lại có thể bán lấy chút ngân lượng sử dụng.
Nhất là khoai lang, Cẩm Xuyên đều đã nhắc tới chúng với mấy người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi, còn nói phải làm nhiều khoai lang khô và bột khoang lang một chút mang tới phủ thành cho mọi người thưởng thức.
Thân thể Trần đại nương mỗi ngày một chuyển biến tốt đẹp, tính đi tính lại thì Kỳ Tô cũng đã ở lại nhà Dư Chu được sáu ngày rồi.
Buổi sáng hôm nay Kỳ Tô đang hóng mát bên ngoài sân nhà thì Cẩm Xuyên liền phát hiện thấy ánh mắt của cậu ta cứ chốc chốc lại phải liếc qua bên này một cái, cậu không nhịn được thầm cảm thấy buồn cười, sau đó lại dùng vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc hỏi:
"Nếu Kỳ công tử cảm thấy quá nhàn rỗi thì có thể giúp ta trông nom Thần Thần một chút có được không? Ta có chút chuyện cần làm."
Dư Chu cùng với hai huynh đệ Lý Hoài đã ra đồng làm việc, mặc dù Thần Thần cực kì ngoan ngoãn ngồi chơi một mình bên trong nôi trúc nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ vài tháng tuổi, không có người lớn để ý trông nom là không được.
Cậu muốn đi làm việc gì đó mà không mở lời nhờ vả Kỳ Tô thì cũng chỉ có thể mang qua nhờ người bên Trần gia cách vách.
Như vậy thì sẽ càng phiền phức hơn một chút.
Cho nên Cẩm Xuyên cảm thấy lời nhờ vả này nói ra không chút áp lực nào, còn khá là tự nhiên ấy chứ.
Quả nhiên là Kỳ Tô gật đầu đồng ý luôn: "Được." Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Thần Thần nhà họ có hơi vui vẻ phát sáng nữa.
Trước khi Cẩm Xuyên đi vào bên trong nhà bếp liền ngoái lại nhìn Kỳ Tô vẫn luôn không có biểu cảm gì một cái, cậu ta đang vươn một ngón tay qua trêu đùa với Thần Thần, Cẩm Xuyên nhịn không được thở dài một tiếng, lòng không ngừng cảm thán nhi tử nhà mình đúng là tai họa mà.
Chẳng qua là cậu còn bận rộn đi nấu cơm nữa nên cũng chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt đi thẳng vào trong bếp.
Bên trong nhà bếp có khoai lang hôm qua mấy người Dư Chu mới đào về, cậu chọn ra hai củ trông đẹp mắt một chút mang đi gọt vỏ, sau đó lại cắt thành những hạt nhỏ tầm gần bằng móng tay, thêm vào chút bột mì cùng với nước, tất nhiên là không thể thiếu một phần đường nữa rồi.
hỗn hợp bột và khoai được trộn thành dạng sền sệt mềm dẻo, sau đó lại vo thành những cục tròn vo cao khoảng bằng một đốt ngón tay rồi cho vào nồi chiên ngập dầu.
Chiên tới khi chuyển sang màu vàng óng thì một chiếc bánh khoai lang đơn giản đã được hoàn thành, mùi vị thơm nức mũi, có khi ngay cả những người đi qua bên ngoài cũng đều có thể ngửi thấy được.
Cẩm Xuyên làm việc vô cùng nhanh nhẹn, từ lúc đi vào trong nhà bếp tới khi bê đ ĩa đồ ăn ra cũng chỉ tốn khoảng thời gian hơn hai khắc chưa tới ba khắc đồng hồ mà thôi.
Kết quả cậu vừa mới bước ra bên ngoài liền nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch đang cố gắng ôm Thần Thần vào trong lòng của Kỳ Tô, trong tay thì đang cầm chiếc trống bỏi đùa nghịch, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, chính là dáng vẻ mà trước đây họ chưa từng thấy được.
Nam Chúc là người nhìn thấy Cẩm Xuyên trước tiên, cậu ta đứng sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở Kỳ Tô một câu.
Kỳ Tô giật mình ngẩng vội đầu lên nhìn về phía Cẩm Xuyên một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn nhóc con Thần Thần vẫn đang không ngừng chơi đùa với mình, nhất thời có cảm giác ôm tiếp cũng không được mà buông xuống càng chẳng phải.
Lần này Cẩm Xuyên thật sự không nhịn được nữa, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, sau khi phát giác lại vội vàng kìm nén tiếng cười lại, cậu dùng lòng bàn tay hơi che khóe miệng của mình lại nói:
"Thần Thần có hơi nặng, nếu cứ một mực bế trên tay sẽ khá là mệt nên ngươi có thể để nó tự mình ngồi trong nôi là được rồi."
Nói xong cậu lại liếc vội về phía nhi tử đáng yêu nhà mình một cái, lòng thầm lặp đi lặp lại lời xin lỗi với nhóc con, sau đó mới bưng chiếc đ ĩa trong tay tới đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh,
"Ta có làm chút đồ ăn vặt, Kỳ công tử nếm thử xem hương vị như thế nào."
Kỳ Tô gật đầu, đầu tiên là xé một miếng nhỏ cỡ hạt đậu đút cho Thần Thần ăn trước, sau đó bản thân mới bắt đầu ăn.
Kỳ Tô ăn xong một khối liền cầm chiếc khăn tay do Nam Chúc đưa qua lau sạch bàn tay rồi mới nói: "Thứ này ăn rất ngon."
Cẩm Xuyên gật đầu, thấy dáng vẻ vẫn còn lời chưa nói xong của cậu ta liền im lặng chưa tiếp lời vội.
Kỳ Tô tiếp tục nói: "Thân thể Trần đại nương đã gần như khỏe hẳn rồi, ta có ở lại nơi này hay không cũng đã không có khác biệt nữa."
Nói tới đây cậu ta hơi ngừng một chút, hơi cúi đầu xuống nói: "Ta tính ngày mai sẽ quay trở lại phủ thành."
Bắt đầu từ lúc cậu ta nhắc tới vấn đề sức khỏe của Trần đại nương đã hồi phục thì Cẩm Xuyên liền đoán được cậu ta muốn nói tới chuyện trở về, nhưng đợi tới khi Kỳ Tô tự mình nói ra miệng cậu lại vẫn không khỏi ngơ người mất một chút, sau đó mới đáp:
"Gấp vậy hả?"
Kỳ Tô rũ mắt nói: "Rởi khỏi y quán trong thời gian dài làm ta có chút bận tâm."
Cậu ta đã nói tới vậy thì Cẩm Xuyên sao dám nói lời giữ người ở lại nữa chứ, chỉ có thể đợi Dư Chu trở về rồi nói lại chuyện này với phu quân nhà mình thôi.
Dư Chu cũng có suy nghĩ giống với của Cẩm Xuyên, lúc biết được Kỳ Tô muốn quay trở lại phủ thành liền nói:
"Vậy ngày mai ta để cho hai huynh đệ Lý Hoài đưa ngươi trở về đi."
Hiện đang vào giữa mùa thu hoạch vụ thu, công việc đồng áng vốn đã nhiều, thiếu mất một người là lượng công việc hoàn thành trong ngày cũng ít đi thật nhiều, càng không cần nhắc tới chuyện trong chốc nhát liền thiếu đi mất hẳn hai người để đưa cậu ta trở về.
Nhưng Kỳ Tô cũng có bận tâm của chính mình nên sau khi suy ngẫm hồi lâu thì cậu cũng không nói lời từ chối.
Ngày tiếp theo Lý Hoài và Lý Trì phải cùng nhau đưa hai người Kỳ Tô trở về phủ thành nên buổi chiều ngày hôm nay Dư Chu không cho phép họ theo cùng làm việc đồng áng, để hai người nghỉ ngơi nạp đủ năng lượng thì ngày mai mới có thể đánh xe đi đường được.
Cũng chỉ một buổi chiều