Một tháng Kỳ Tô chỉ qua đây một lần nên buổi tối Cẩm Xuyên không cẩn thận nói chuyện với cậu ta có hơi muộn, Dư Chu vẫn kiễn nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi.
Kết quả là ngày hôm sau hai người họ đều thức dậy muộn.
Dư Chu híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài khung cửa sổ sau đó lại rụt người lại trong ổ chăn của mình, xoay người đặt hờ cánh tay lên cái bụng nhỏ đã có chút nhô lên của Cẩm Xuyên, lòng thầm nghĩ dù sao thì việc trong nhà cũng đã có Trịnh Tú và Lâm Nhạc làm rồi, Thần Thần cũng không...
Nhớ tới Thần Thần làm đôi mắt hắn không khỏi trợn to thêm một chút, chầm chậm quay đầu nhìn qua liền thấy được phần rèm sát chân giường hơi lay động một chút, không quá rõ ràng.
Dư Chu rút bàn tay đang đặt hờ trên bụng nhỏ của Cẩm Xuyên về, nhẹ nhàng xoay người một cái, kết quả hắn còn chưa lật xong thì ánh mắt hắn đã phải đối diện với đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy mong ngóng ở phía sau phần rèm dưới chân giường.
Hắn lặng thầm thở dài một cái, ngồi thẳng dậy kéo rèm giường ra một chút hỏi nhỏ bé con Thần Thần đang ngồi trên chiếc ghế dưới chân giường, "Tỉnh rồi sao không gọi phụ thân với cha thân của con?"
Thần Thần dựng ngón trỏ lên đề sát miệng suỵt một tiếng, sau đó mới ép cho âm thanh của mình xuống mức nhỏ nhất nói: "Sẽ làm ồn khiến đệ đệ không ngủ được!"
Dư Chu bật cười quay đầu qua nhìn Cẩm Xuyên vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng nằm bên cạnh, sau đó hắn mới nhẹ nhàng từng chút một xoay người bước xuống giường mặc đồ gọn gàng cho bản thân mình cùng với Thần Thần.
Giữa chừng cả hai phụ tử đều không dám phát ra bất cứ một âm thanh nào, đến khi rời khỏi phòng ngủ rồi Thần Thần mới cực kì ra dáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dư Chu ngẩng đầu nhìn ông mặt trời còn chưa lên cao là bao so với thường ngày, sau đó mới nắn nhẹ cánh mũi của Thần Thần mỉm cười hỏi: "Sao hôm nay lại dậy sớm thể hả?"
Thần Thần hùng hồn nói: "Bởi vì hôm nay phải đi lên trấn trên nhé!"
"Không phải hai ngày trước mới mang con đi một lần rồi sao?"
"Không giống nhau mà!" Thần Thần nói, "Mấy ngày trước chỉ có con cùng phụ thân đi, không có cha thân đi cùng."
Dư Chu:...
Được rồi, hắn cũng chẳng thể nói Thần Thần sai ở chỗ nào, huống hồ hắn cũng đã lâu không có cùng Cẩm Xuyên đi dạo trấn trên rồi, hôm nay chính bản thân hắn cũng thực có chút trông mong.
Ăn sáng xong Dư Chu và Cẩm Xuyên thu thập thêm chút đồ dự định đưa qua cho Châu Ninh rồi mới cùng Kỳ Tô xuất phát đi tới thị trấn.
Kỳ Tô là người không thích náo nhiệt, hơn nữa cậu cảm thấy những chuyện muốn nói thì buổi tối ngày hôm qua cũng đã nói xong hết rồi nên bây giờ liền tự ngồi xe ngựa nhà mình về thị trấn chứ không đi qua ngồi cùng với một nhà Cẩm Xuyên.
Dư Chu và Cẩm Xuyên hiểu khá rõ tính cách của cậu ta nên không nói thêm gì nữa, chỉ có Thần Thần là dùng ánh mắt trông mong nhìn một lúc, nhưng rất nhanh sau đó thì cậu nhóc đã bị những chuyện khác chuyển rời sự chú ý.
Vốn dĩ bên trên xe ngựa được lắp một chiếc rèm vải dày dặn, vài ngày trước đã được đổi sang thành rèm trúc vừa có che chắn ánh sáng mặt trời lại thông gió thoáng khí, vén một góc rèm lên còn có thể thấy được núi rừng xanh như màu bích ngọc phía xa.
Cẩm Xuyên hứng thú bừng bừng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thảo luận với Dư Chu xem lúc quay trở về thì nên đi mua thêm thứ gì về nhà, đợi cậu hồi thần lại mới phát hiện Thần Thần đã nằm gọn trong lồ ng ngực Dư Chu ngủ từ lâu.
Cẩm Xuyên hơi ngừng một chút mới có chút khó hiểu đặt tay lên trán Thần Thần kiểm tra đồng thời hỏi, "Hôm nay Thần Thần làm sao vậy?"
"Nhớ mong chuyện đi lên thị trấn cùng với đệ nên sáng nay dậy quá sớm ấy mà." Dư Chu đổi tư thế nằm thoải mái hơn giúp Thần Thần rồi mới đem chuyện sáng nay sau khi hắn thức dậy nhìn thấy Thần Thần ngồi dưới góc chân giường đợi hai người họ cho Cẩm Xuyên nghe.
Lần này Cẩm Xuyên im lặng có chút lâu, ban đầu cậu nghĩ tới chuyện hài tử đã tỉnh ngủ ngồi đợi rồi mà hai người phụ thân như họ vẫn còn ngủ nướng đúng là có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Có điều suy nghĩ này cũng chỉ kịp lóe lên một cái liền biến mất không thấy tăm hơi nữa, rất nhanh đã bị nội tâm mềm mại ngọt ngào cùng với sự vui mừng tột độ thay thế mất.
Cậu hơi cúi người lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người Thần Thần còn đang ngủ say không biết gì ở bên cạnh.
Sau đó lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Dư Chu, có điều lần này hai người đều cố ý dùng âm thanh nhỏ nhất để nói với nhau.
Tới khi xe ngựa dừng hẳn trước cổng nhà Hạ gia thì Thần Thần mới dụi mắt tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nhìn quanh trong chốc lát, sau khi thấy phụ thận không còn bên trong xe ngựa thì cậu nhóc mới nhoài người bò lên trên đùi của Cẩm Xuyên hỏi: "Cha thân ơi, phụ thân con đâu?"
"Phụ thân xuống xe dỡ đồ rồi," Cẩm Xuyên lấy khắn tay ra chấm nhẹ khóe mắt giúp Thần Thần, sau đó lại cúi đầu hỏi, "Con muốn đợi phụ thân tới bế xuống xe hay là tự mình đi xuống đây?"
"Con tự mình đi xuống." Thần Thần bất chợt ngồi thẳng người dậy, thấy chăn mỏng trên người rớt xuống nền xe liền vươn tay nhặt lấy gấp gọn, còn không quên cẩn thận nhét trở lại vị trí ban đầu của nó.
Cẩm Xuyên đợi cậu nhóc làm xong hết mọi việc rồi mới vươn tay dắt Thần Thần cùng đi xuống xe.
Thần Thần từng tới Hạ gia nhiều lần nên vừa xuống xe liền cũng chẳng cần người hầu dẫn đường đã quen đường quen nẻo kéo Cẩm Xuyên đi về phía viện tử của Hạ Vân Kỳ với Châu Ninh.
Sau khi thấy được Châu Ninh đang đứng giữa viện chờ đợi liền ngước đầu nhỏ lên nói: "Ninh thúc thúc ơi, nhà con tới thăm thúc nè, thúc có nhớ con không!"
"Nhớ," Châu Ninh cười tới hai mắt cong cong, "Mọi người đều nhớ Thần Thần cả nhé!"
Thần Thần nghe cậu nói như vậy liền đi tới hỏi thăm Châu Ninh thêm vài câu rồi mới vui vẻ đi ăn điểm tâm Châu Ninh đã chuẩn bị sẵn cho cậu nhóc.
Cẩm Xuyên và Châu Ninh lâu ngày mới gặp nên hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, từ chuyện nhóm người Hạ Vân Kỳ đi kinh thành thi hội cho tới chuyện đồ đạc cần chuẩn bị cho hài tử chưa sinh ra, chớp mắt đã tới giữa trưa rồi.
Ăn trưa xong thì hai ông bầu dẫn theo Thần Thần đi nghỉ trưa, để lại một mình Dư Chu ngồi đó, hiện giờ Hạ Vân Kỳ lại không có ở nhà, Dư Chu quyết định dẫn theo Lâm Nhạc đi mua sắm chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiết đoan ngọ sắp tới.
Danh sách đồ cần mua được hai người thảo luận quyết định từ khi họ còn đang ngồi trên xe ngựa tới đây, tốc độ mua đồ của Dư Chu cực kì nhanh, cả đi cả về dùng chưa hết một canh giờ đã có thể mua xong tất cả.
Nói rõ từ trước là buổi chiều sẽ quay trở về luôn nên lúc sắp về tới Hạ gia thì Dư Chu phân phó Lâm Nhạc: "Chút nữa dừng xe ngựa ngay trước cổng đợi là được, ta đi vào đón Thần Thần với cha bé con ra liền có thể đi trở về luôn."
Như vậy liền không cần đánh ngựa vào bên trong hậu viện nữa, vào chưa được bao lâu lại đánh xe trở ra thì phiền phức biết bao, Lâm Nhạc nghe vậy tất nhiên là không có ý kiến gì nữa cả.
Có điều xe ngựa mới vừa tiến vào trong ngõ thì đường đi đã bị chặn lại, bọn họ chỉ có thể dừng xe ngựa của mình lại, "Thưa chủ tử, trước cửa Hạ gia đã bị xe ngựa chắn đường rồi ạ."
Dư Chu vén rèm xe lên nhìn phía trước không chỉ có nhiều thêm hai cỗ xe ngựa, mà đến cả người ra ra vào vào trước cửa Hạ gia cũng nhiều hơn không ít so với thường ngày.
Hắn nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: "Ngươi đợi ở đây trước, ta đi xuống xem có chuyện gì xảy ra."
Lúc đi tới gần hắn mới phát hiện trước cổng ngoại trừ người Hạ gia ra thì phần lớn số còn lại đều đang mặc y phục người hầu của Châu gia, nhưng bất kể là người của bên nào thì đều không che giấu được nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mình.
Dư Chu liền có thể khẳng định được suy nghĩ trong lòng mình, hắn thuận tay kéo lấy một vị quản sự hỏi: "Đây là có chuyện vui gì hay sao?"
Vừa vặn vị quản sự này cũng nhận biết Dư Chu, hành lễ với hắn một cái rồi mới nói: "Thưa Dư công tử, phía kinh thành truyền tin tức tới, công tử nhà chúng ta đã đỗ cống sĩ."
Dư Chu gật đầu, lại nói câu chúc mừng rồi mới rời bước về phía viện tử của